Trong căn nhà nhỏ, chị Nguyễn Trần Thùy Dương (SN 1985), mẹ bé Hải An, 7 tuổi hiến giác mạc (bé qua đời vì căn bệnh u thần kinh hôm 22/2 vừa qua) nhường lại ánh sáng cho những bệnh nhân không may mắn như vẫn thấy bóng hình con gái nhỏ của mình đâu đó.
Chị kể khi còn sống Hải An chỉ thích mẹ cho ngồi trên vai và thích được nằm trong vòng tay mẹ. “Từ khi ra đi, đến khi các bác sĩ đến lấy giác mạc của con, tôi ngồi ở tại chiếc giường này, ôm cháu nằm trong vòng tay mình và cứ ngỡ như con đang ngủ…”, nói đến đó nước mắt chị Dương lặng lẽ rơi.
Chị Dương đã thực hiện xong lời hứa với con khi còn sống.
Ngày 22/2, có lẽ là ngày không bao giờ nhòa đi trong ký ức người mẹ 33 tuổi này, vì ngày đó ngoài nỗi đau, mất mát…có những lúc người mẹ ấy lại can đảm và bình tĩnh đến lạ thường.
Đó là khi con gái Hải An của chị quá yếu, bác sĩ đề xuất nên đưa cháu về nhà, khi đó cả một khoa ở Bệnh viện K Trung ương ngỡ ngàng trước câu nói của chị: Các bác ơi, cho mẹ Hải An xin ít chỉ!.
Lúc đầu các bác sĩ không hiểu chị Dương xin chỉ làm gì. Về sau mới biết, chị xin chỉ về khâu vết mổ nội khí quản trước đó của Hải An, khi cháu qua đời.
"Trước khi mất 1 tháng con tôi phải mở khí quản và thở máy, tôi muốn sau khi con qua đời sẽ khâu lại vết mổ đó nên mới xin chỉ về để khâu. Tôi làm bác sĩ tôi có thể tự khâu được, nhưng hôm lấy giác mạc, tôi đã nhờ bác sĩ khâu giúp", chị Dương nói về lý do xin chỉ.
Trên hành trình trên chiếc xe chở Hải An từ Bệnh viện K Trung ương về Tân Mỹ (Mỹ Đình, Hà Nội) không ít lần người mẹ đã phải hét lên rằng: Con ơi! Đừng bỏ mẹ!”. Hành trình chỉ vỏn vẹn chưa đầy 5km, nhưng với chị Dương nó như kéo dài 5000km vậy, bởi trên chuyến xe “định mệnh” ấy đang chở sự sống mong manh của một thiên thần bé nhỏ đó là con gái chị, cháu Hải An.