Hơn 1 tuần nay, tôi nghỉ làm. Tôi ở nhà, đóng chặt cửa, khóc hết nước mắt. Mẹ tôi cũng tiều tụy, suy sụp. Bà thậm chí còn chẳng cả dám đi chợ vì sợ người ta bàn tán, đàm tiếu. Cả gia đình tôi bao trùm một không khí nặng nề. Tôi hận anh ta nhưng cũng không biết phải trách thế nào. Chung quy lại, cũng tại tôi quá ngây thơ, nghĩ mọi thứ đơn giản.
28 tuổi, tôi khá xinh xắn, ưa nhìn và có công việc ổn định. Tôi được nuôi dưỡng trong một gia đình nề nếp. Bố mẹ tôi là người khá nghiêm khắc nên suốt những năm tháng đi học hầu như tôi chỉ biết tập trung cho việc học mà chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm… Cũng vì công việc bận rộn và chưa gặp người phù hợp nên đến giờ tôi vẫn chưa yên bề gia thất.
Tôi hận anh ta nhưng cũng không biết phải trách thế nào. Chung quy lại, cũng tại tôi quá ngây thơ, nghĩ mọi thứ đơn giản. (Ảnh minh họa)
Thấy tôi như vậy, một cô người quen trong xóm ngỏ ý muốn giới thiệu tôi với một anh. Nhà anh ấy cũng chỉ cách nhà tôi khoảng 5 cây số thôi. Ban đầu tôi cũng ngại lắm, tôi cảm thấy không thoải mái với việc mai mối này. Nhưng được gia đình động viên, tôi cũng đồng ý. Chúng tôi gặp gỡ nhau khoảng vài lần. Cá nhân tôi cũng khá ấn tượng với anh. Thực lòng, tôi cũng thấy cảm mến và có chút tình cảm. Anh hiền lành, có vẻ tốt. Tôi cũng chỉ mong nếu hai đứa đến được với nhau thì tốt.
Mọi chuyện diễn ra khá tốt đẹp. Chúng tôi gặp nhau 2, 3 lần một tuần. Được khoảng 2 tuần thì cái chuyện tồi tệ đó xảy ra. Hôm ấy, anh rủ tôi đi chơi. Trên đường về, trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn dữ dội, sấm chớp đùng đùng…
Anh ghé xe vào mái hiên một nhà ven đường để trú mưa. Nhưng từ bé tôi đã cực kì sợ tiếng sấm chớp, tôi hãi lắm. Thoáng nhìn thấy ngay bên đối diện có nhà nghỉ, tôi liền gạ anh vào đó trú mưa, đợi bao giờ ngớt mưa thì về… Tôi suy nghĩ rất đơn giản, không toan tính điều gì.
Vào trong nhà nghỉ, do bị ngấm nước mưa nên tôi vào nhà tắm để tắm. Sau đó tôi ra ngoài ngồi. Hai chúng tôi cứ ngồi tâm sự như vậy chứ không làm gì cả. Có đoạn, anh ôm lấy tôi ôm ấp, tôi cũng thích thích anh nên để im.
Chỉ vì nghĩ quá đơn giản, tôi đã để cho danh tiếng của mình bị người ta vùi dập (Ảnh minh họa)
Khoảng hơn 11h đêm, trời tạnh, tôi bảo anh đi về, để hôm sau còn đi làm. Mọi chuyện chỉ có vậy. Sáng hôm sau tôi lên cơn sốt nhẹ, không đi làm. Buổi chiều, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng đã thấy tiếng người xì xào sau lưng. Họ bảo tôi là loại gái mất nết, mới đi chơi với trai 2 tuần đã chủ động gạ anh ta vào nhà nghỉ. Họ còn nói “Thằng bé kia nó là người tử tế, thấy loại gái đó nó hãi ngay. Con bé này chắc cũng chơi bời chán, già đời rồi, thấy nó hiền lành định úp sọt, ai dè nó chẳng thèm làm gì…”.
Tai tôi ù đi, tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Tôi gọi điện cho anh ta và những gì tôi nhận lại được là một sự tỉnh bơ: “Anh có kể gì đâu. Đi chơi về muộn, mẹ anh hỏi thì anh kể đúng sự việc, không thêm, không bớt… còn thiên hạ nói thế nào anh biết làm sao được”.
Tôi đau khổ lắm. Bỗng dưng tôi mang tiếng loại gái hư hỏng. Nhưng tôi cũng không thể làm gì hơn được nữa vì chính mình đã ngu dại khiến họ nghĩ như thế… Tôi chỉ biết trách bản thân mình mà thôi. Đây có lẽ sẽ là một bài học quá đắt giá của tôi.