Thương - một bà mẹ đơn thân 31 tuổi với đứa con gái 15 tuổi sống êm đềm trong một căn nhà nhỏ. Cô con gái đang tuổi nổi loạn bỗng một ngày nói muốn bỏ học và chung sống với người đàn ông hơn mình mười hai tuổi. Nhưng mọi sóng gió thật sự bắt đầu khi người đàn ông đó lại đến tỏ tình với Thương. Xung đột giữa hai mẹ con càng ngày càng dữ dội, Thương phải làm sao trước tình cảnh trớ trêu này và bảo vệ đứa con gái đang ở độ tuổi dễ dàng bị tổn thương? Đón đọc truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào lúc 19h00 từ ngày 14/4 tại mục Eva Yêu. |
Ngọc chạy thật nhanh ra bên ngoài, cô không có đủ kiên nhẫn để nhìn mặt người đàn bà đó. Trước khi đến đây Ngọc vẫn luôn tự nhắc bản thân dù có chuyện gì xảy ra cũng phải thật mạnh mẽ mà đối diện, nhưng mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Thương vẫn đứng đó, cô nhìn Quốc đang ôm người phụ nữ kia, anh ta chết lặng còn cô ta thì không. Dường như mọi chuyện đúng như cô ta muốn, một gia đình sắp đến hồi đổ vỡ vì cô. Đôi khi Thương tự hỏi những người phụ nữ này có thật sự nghĩ đến tình yêu? Hay họ chỉ muốn làm cho người khác đau?
Quốc bật dậy, anh vội đuổi theo Ngọc, Thương không giữ anh ta được. Cô làm đến mức này chỉ để họ đối diện và thành thật với nhau. Quả tình trước đó cô đã nghi ngờ Quốc. Một người chồng hoàn hảo không có nghĩa là anh ta không ngoại tình.
Ngọc sống trong nhung lụa và giàu sang, nhưng cô ấy có thật sự hạnh phúc như vẻ bề ngoài.
Người phụ nữ kia vội vàng choàng vào một chiếc áo, nằm hờ hững trên chiếc giường lớn. Cô ta nhìn Thương bằng một vẻ thách thức.
- Cô vui lắm phải không? - Thương hỏi.
Cô ta cười nhạt:
- Cũng bình thường.
Thương đi vào trong và nhìn quanh căn phòng. Ảnh cưới của vợ chồng Ngọc còn treo ở trên tường, như một lời nhắc nhở, song không ai để tâm.
- Cô có nghĩ rằng Quốc sẽ bỏ vợ để theo cô không?
- Tôi đâu cần anh ta bỏ chị ấy.
Cô ta ngồi dậy, tìm gì đó trong túi.
- Tôi chỉ cần làm tình nhân.
- Cô không yêu anh ấy à?
- Yêu? Tình yêu của tôi không ép người ta phải bỏ vợ.
Thương im lặng, cô ngồi như thế. Cô ta còn không thèm nghĩ sau hôm nay, cô có bị ruồng bỏ hay không. Có những người luôn biết được mình sẽ làm gì tiếp theo. Từng đường đi nước bước đã ở trong tay họ… Nhưng đến một lúc, họ sẽ tự thấy vô vị thôi.
Có những người luôn biết được mình sẽ làm gì tiếp theo. Từng đường đi nước bước đã ở trong tay họ… Nhưng đến một lúc, họ sẽ tự thấy vô vị thôi (Ảnh minh hoạ)
Dù không nói nhưng Thương biết cuộc sống của Ngọc đang rất nặng nề. Cô ấy đã ít qua cửa hàng hơn. Nhật có hỏi nhưng Thương cũng chỉ trả lời qua quýt. Thương nghĩ nên để cô ấy có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện.
Thương nhớ thời Ngọc mới cưới, cô ấy đã chắc chắn như thế nào về cuộc hôn nhân này. Có lẽ đó cũng là lý do mà Ngọc suy sụp. Vì quá chắc chắn thôi.
- Cửa hàng này quê mùa quá, em có muốn nâng cấp nó lên không?
Suýt chút nữa Thương đã quên mất sự xuất hiện của Tùng. Anh ta đến cửa hàng cô bằng một thái độ cợt nhả cố hữu. Đứng trước cô, Tùng chẳng lúc nào nghiêm túc được.
Không thấy Thương trả lời, Tùng kéo tay cô lại. Thương hất ra, dữ dằn nhìn anh:
- Đừng có động chạm.
- Được rồi - Tùng giơ tay lên.
- Nói đi - Thương bảo - Anh cần gì ở tôi nữa? Chẳng phải anh đã gặp con gái rồi còn gì?
Cô biết Nhật không để ý đến anh ta nên mới nói thế.
Tùng cười nhạt, anh dựa người vào cái bàn gỗ để cắt mẫu của cô. Anh nói:
- Em có vẻ đắc ý với những kết quả này.
- Đúng vậy đấy. - Thương nói không chút giấu giếm.
Tùng kéo cô lại gần:
- Tại sao lâu như vậy em vẫn chưa có người mới? Em vẫn còn yêu anh à?
Thương đẩy anh ta ra, trợn mắt lên:
- Anh đúng là nói không biết ngượng miệng. Anh nghĩ tôi còn ngu ngốc như thế nữa sao?
Tùng nhún vai:
- Ai mà biết được.
Thương im lặng và mặc kệ anh ta. Tùng là người thích chọc vào nỗi đau của người khác để gây sự chú ý mà. Sau bao nhiêu năm cô tưởng anh sẽ khác nhưng hoá ra vẫn vậy.
Từ ngoài cửa, Vũ bất ngờ xuất hiện. Anh ta mặc bộ đồ công sở nên lúc đầu cô không nhận ra. Có chuyện gì mà ngày hôm nay toàn những vị khách không mời thế này? Trong khi đây là cửa hàng thời trang nữ.
Thương ôm mặt, cô đang suy nghĩ không biết có nên đốt vía hay không.
Vũ nhíu mày khi thấy Tùng, anh vẫn nhớ người đàn ông này. Đó chẳng phải là bố của Nhật hay sao? Theo lời anh ta nói thì vậy.
- Anh tới đây làm gì? - Thương mệt mỏi nói. - Tại sao anh cứ luẩn quẩn bên tôi mãi vậy.
Tùng nhìn Vũ đầy hứng thú. Hình như anh đã đoán ra được điều gì đó.
- Tôi không đến đây xem hàng được sao?
- Hoá ra cậu thích cô ấy - Tùng chen lời.
Cả hai người đều quay ra nhìn Tùng. Anh là người thích chọc vào cái điều người khác luôn giấu kín, anh có thể nhìn ra họ đang giấu điều gì sau khuôn mặt kia mà.
- Anh ta là ai? - Vũ hỏi Thương.
- Đó không phải việc của cậu, làm ơn mua gì thì chọn nhanh lên.
- Tôi… tôi chỉ muốn hỏi về vết thương.
Lúc này cô mới nhớ ra vết thương sau đầu của mình, nhưng chuyện xảy ra đã lâu, tới nay nó cũng lành lại rồi. Anh ta đến đây chỉ để hỏi về nó thật sao?
- Với lại tôi muốn nói với chị một chuyện nữa.
Thương liếc nhìn Tùng, cô có dự cảm không lành về cái chuyện mà cậu ta sắp nói.
- Đừng có nói. - Thương đưa tay ra ngăn cản. - Tôi không muốn nghe.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi không muốn. Cậu mà nói tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa.
Tùng bật cười, cả hai người đều để ý tới nụ cười đó của anh. Anh ta đi tới khoác vai Thương. Cánh tay của anh ghì chặt đến nỗi cô suýt ngã quỵ. Đó như một loại áp đặt. Anh luôn thích làm những gì mà anh muốn.
Tùng nhìn Vũ:
- Vậy để tôi nói thay cậu, tôi sẽ yêu cô ấy, cậu không có cơ hội đâu.
Thương giẫm vào chân Tùng khiến anh la lên, nhưng cánh tay anh vẫn như cột đình đè xuống vai cô.
Vũ cười nhạt:
- Ai nói tôi sẽ yêu cô ấy.
Tùng tắt đi nụ cười, không ngờ được là anh ta sẽ lại nói như vậy. Chẳng lẽ anh nhìn lầm người sao?
Vũ nói đầy đắc ý:
- Người tôi thích là Nhật, con gái anh.
Thương tức giận đẩy Tùng ra, cô hung hăng chỉ tay vào Vũ:
- Đừng có mơ tưởng. Cậu đang quấy rối con bé, con bé còn chưa đủ tuổi, tôi sẽ tố cáo cậu.
Vũ không chút hề hấn:
- Đó không phải là cách nhanh nhất để tiếp cận chị sao?
Thương như vừa nghe được một tin kinh hoàng. Cô không biết phải nói gì nữa. Vũ tiến thêm một bước nữa, đồng thời nhìn Tùng:
- Anh nghĩ rằng mình trở về và lại có mọi thứ ư? Thời đại đã đổi khác rồi. Khi anh bỏ chị ấy, đáng ra anh phải nghĩ một ngày chị ấy không còn ở đó nữa.
Tùng cười hắt:
- Thằng khốn. Mày nghĩ mày làm được gì chứ?
- Anh không hiểu Thương. Mãi mãi không hiểu chị ấy bằng tôi, kẻ chỉ quen chị ta được vài ngày.
- Cậu đừng nói nữa được không Vũ - Thương lạnh lùng quát - tôi nhắc lại tôi sẽ báo…
Vũ cắt lời:
- Quan trọng là nếu con gái chị biết tôi thích chị trong khi nó rất rất thích tôi. Chị có hiểu được nó thích tôi đến mức nào không?
Thương run run, tại sao cậu ta phải làm đến mức này? Để làm gì? Cậu ta thật nguy hiểm. Đó là lý do mà cô cảm thấy nên tránh xa cậu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cái vẻ diễn của cậu với những người xung quanh luôn khiến cô ám ảnh. Cậu ta luôn tỏ ra đạo mạo, nhưng thực chất bên trong cậu là một con quỷ.
Tùng tiến đến, nắm cổ áo Vũ và giáng một cú đấm thật mạnh. Anh ta chỉ tay:
- Mày dám động vào cô ấy và con gái tao…
- Ai nói đó là con gái anh?
Tùng quay lại nhìn Thương, cô ấy vừa nói gì?
- Từ khi anh bỏ đi, nó đã không phải là con gái anh nữa.
Vũ cười khùng khục dù máu đang rỉ ra:
- Chị ấy không phải còn tàn nhẫn và nguy hiểm hơn chúng ta sao?
Thương không hiểu được lời của Vũ nói.
- Chị ấy biết cách dẫn dụ đàn ông. Tôi chỉ đùa chị ta một chút thôi.
Thương và Tùng không hiểu chuyện gì, Vũ đứng dậy, lau máu trên khoé miệng. Anh ta trở lại cái vẻ đạo mạo thường ngày, sự nguy hiểm trong đôi mắt đã biến mất.
- Tôi muốn đến để chào tạm biệt con gái chị, nhưng nó đi học rồi. Thật tiếc. Tôi sẽ không còn ở đây nữa. Nó có thích tôi thật.
- Cậu…
- Tôi sợ Nhật sẽ buồn nên nhờ chị nói giúp.
Vũ quay người rời đi mà không có bất kỳ một lời giải thích nào. Thương nhìn theo cái dáng dong dỏng cao đó, một người đàn ông có thể bước đi không quay đầu, liệu có thể kết luận anh ta không có tình cảm gì với người đứng sau không?
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cái vẻ diễn của cậu với những người xung quanh luôn khiến cô ám ảnh (Ảnh minh hoạ)
Con gái cô thích anh ta, thích một người như thế này. Năm đó cô cũng thích một người đàn ông đi mà không một lần ngoảnh lại.
Tùng lắc lắc cổ tay, lẩm bẩm chửi.
- Anh về đi Tùng - Thương bảo - Từ giờ tôi không muốn thấy anh bên đời nữa.
Thương nhìn Tùng đầy nghiêm túc:
- Tất cả đã hết rồi, xin đừng làm phiền chúng tôi. Tôi không còn yêu anh. Một chút cũng không.
…
Nhật không hề biết gì việc Vũ sẽ rời đi. Con bé vẫn nhảy múa hát ca, nhắc đến Vũ liên hồi như một chú chim nhỏ. Thường ngày Thương sẽ gắt nó đừng có tơ tưởng linh tinh, nhưng lần này thì không. Cô không dám cắt đứt đi cái tình cảm trong sáng của nó. Cô đã từng phải trải qua cảm giác ấy một lần, nên cô không muốn nó phải đau khổ.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Khi mà cơn bão số ba vừa mới tràn về, thì cũng là lúc Nhật nhận được tin Vũ không còn ở trong thành phố này nữa. Anh ta đi từ tuần trước, không một lời từ biệt.
Cửa kính đập liên hồi vào tường vì gió, nhưng không có ai ra đóng lại. Mưa thét gào như một con quỷ lớn. Nhật chạy từ trên nhà xuống, hòng lao ra bên ngoài. Nhưng Thương đã kéo được cô lại. Cô khóc và ôm Nhật vào lòng.
- Mẹ, con phải đi hỏi chú ấy. Chú ấy không thể bỏ đi như thế được.
- Không được, con không được làm thế.
- Mẹ có hiểu được con đã thích chú ấy như thế nào không?
Nhật gào lên, Thương cảm thấy đau thay cho cô, nhưng cô chẳng còn biết làm gì nữa. Nhật đau đớn ôm mẹ thật chặt, trái tim cô như vỡ vụn. Tại sao ai cũng nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ và chỉ thích đơn thuần một người đàn ông lớn tuổi? Cô đã yêu, chẳng phải cô nói rằng cô đã yêu rồi sao?
Anh ấy không giống với bất kỳ một người đàn ông nào hết. Anh ấy như một vầng hào quang trong cuộc đời, nhìn vào đó cô thấy chói chang. Cô đã tự hứa với lòng sau khi học xong sẽ cưới anh, nhưng tại sao anh lại không để ý đến tình cảm đó?
Sáng hôm sau, khi Thương tỉnh dậy đã không thấy Nhật đâu nữa. Cô bé để lại vài chữ ngắn ngủi trên bàn may:
“Mẹ, con phải đi tìm chú ấy, dù là chân trời góc bể. Nếu không có Vũ, thì học hành hay tương lai còn có nghĩa lý gì nữa?”
Thương quỵ ngã. Vậy là điều cô lo sợ đã thực sự xảy ra. Nó đã làm điều y hệt với cô năm đó. Trời đất ơi, xin hãy thay đổi bi kịch này.
Điều duy nhất Thương lo sợ đã thực sự xảy ra, Nhật rời bỏ cô. Trước sự mập mờ của Vũ, liệu anh ta có thật sự bỏ đi như lời mà anh nói? Còn Tùng, anh muốn quay lại với Thương nhưng không chịu thay đổi. Tất cả đều như tự tạo ra những chướng ngại vật cho mình. Mọi chuyện sẽ được giải quyết ra sao? Đón đọc phần 9 truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào 19h00 ngày 22/4 tại mục Eva Yêu. |