Thứ Sáu, Ngày 29 Tháng 3 Năm 2024

Người tình của mẹ (Phần 3)

Thứ Hai, 16/04/2018 07:45
Anh đã nhìn thấy Thương, chị ta tránh mặt anh. Cái vẻ quay đi nhanh đến thế thì chỉ có thể cố tình thôi. Nhưng anh đã làm gì đâu chứ? Sao chị ta lại coi anh như kẻ xấu?

Thương - một bà mẹ đơn thân 31 tuổi với đứa con gái 15 tuổi sống êm đềm trong một căn nhà nhỏ. Cô con gái đang tuổi nổi loạn bỗng một ngày nói muốn bỏ học và chung sống với người đàn ông hơn mình mười hai tuổi. Nhưng mọi sóng gió thật sự bắt đầu khi người đàn ông đó lại đến tỏ tình với Thương.

Xung đột giữa hai mẹ con càng ngày càng dữ dội, Thương phải làm sao trước tình cảnh trớ trêu này và bảo vệ đứa con gái đang ở độ tuổi dễ dàng bị tổn thương?

Đón đọc truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào lúc 19h00 từ ngày 14/4 tại mục Eva Yêu.

Khi tỉnh dậy thì Thương đã thấy Nhật ngồi bên cạnh, đằng sau đầu cô hơi nhói, hoá ra là do vết thương vừa mới được khâu lại.

Nhật thấy mẹ tỉnh thì liền cuống cuồng, cô vội vàng đỡ mẹ dậy rồi hỏi:

- Mẹ có cần gì không để con lấy cho?

Thương lắc đầu. Cô nhìn quanh, cô đã về nhà lúc nào nhỉ? Cô đã về như thế nào?

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Hơn mười một giờ thôi mẹ.

- Làm sao mà mẹ về nhà được?

- Cô Ngọc và một người nữa trong buổi tiệc đã đưa mẹ về. Lúc đó con sợ chết khiếp.

Thương vỗ tay con gái:

- Đi ngủ sớm đi ngày mai còn đi học đấy.

Thương không nhớ nổi chuyện gì xảy ra với mình sau đó nữa, có lẽ do vết thương ở đầu nên một phần ký ức của cô đã bị mất.

Nhưng hình ảnh của người đàn ông đó thì vẫn còn nguyên. Thương nhớ lại dáng vẻ của anh ta lúc đó, chính anh đã khiến cô ra nông nỗi này. Đúng thật là xui xẻo. Cô thậm chí còn chưa được nghe thấy một lời xin lỗi của anh ta nữa.

Sáng hôm sau Thương vẫn dậy mở hàng từ sớm. Vết thương khiến cô hơi mệt mỏi nhưng cũng chẳng đến nỗi nằm liệt giường.

Thật ra cửa tiệm quần áo của cô còn kết hợp với cả nhận thiết kế, sửa đồ cho khách nên cũng khá nhiều việc. Thương không tuyển thêm người, vì cô nghĩ mình có thể đảm đương được hết. Ngọc cứ kêu ca mãi chuyện này, cả Nhật cũng luôn miệng bảo nếu cô còn vất vả nó sẽ bỏ học. Nhưng cô biết cả hai người bọn họ đều chỉ đang doạ cô mà thôi.

nguoi tinh cua me (phan 3) - 1

Thương nhớ lại dáng vẻ của anh ta lúc đó, chính anh đã khiến cô ra nông nỗi này. (Ảnh minh hoạ)

Thương nghe thấy tiếng động ở trên nhà, chắc Nhật đã dậy. Cô vội vàng đi chuẩn bị bữa sáng.

- Mẹ, mẹ có thấy cái áo đồng phục của con đâu không?

Thương tìm quanh, cuối cùng cô nhớ ra hôm nọ cô có đơm vào cho Nhật một cái cúc bị rơi mất mà con bé không hay.

- Đây này.

Hai mẹ con dùng vội bữa sáng vì hôm nay Nhật dậy muộn hơn thường ngày.

- Mẹ có thấy khó chịu ở đầu lắm không?

Thương chợt nhớ ra là mình đang bị thương, cô cười và lắc đầu:

- À, không, chỉ là vết thương nhẹ thôi.

- Hôm qua mẹ làm con sợ quá. Không biết sao mà đi ăn tiệc thôi cũng gặp tai nạn được.

- Chỉ là hy hữu thôi.

Nhật thở dài, nhưng rất nhanh sau đó, con bé như có một chuyện thú vị nên tủm tỉm cười và bảo:

- À, hôm qua con có gặp người quen. Chính chú ấy đã đưa mẹ về đấy.

- Người quen? Chú?

- Vâng, chú ấy đẹp trai, cao ráo. Chắc mẹ không biết đâu. Nhưng chú ấy thật là tốt bụng.

Nhìn thấy vẻ mơ màng của Nhật, Thương dùng đũa gõ vào tay cô và bảo:

- Này đừng có tơ tưởng gì đấy. Con mới có mười lăm tuổi thôi. Mau học hành chăm chỉ đi.

Nhật bĩu môi:

- Mẹ sợ con yêu chú ấy à?

Thương chép miệng:

- Yêu đương cái gì? Ba cái tuổi ranh con.

Nhật đặt bát xuống, cô đứng dậy ôm lấy vai mẹ:

- Con đã lớn rồi mẹ ơi.

Rồi cô vội dắt xe đi học.

Thương nhìn theo con gái, chỉ biết thở dài. Cô hiểu được là Nhật càng lớn càng giống cô, ngay cả giọng nói cũng giống nhưng số phận nó đừng như cô. Cô thấy sợ hãi khi nghĩ đến chuyện một ngày nào đó nó sẽ vác cái bụng về và bảo: Mẹ ơi con có bầu rồi.

Ngày xưa cô chỉ nghĩ rất đơn giản rằng có con thì đẻ, mà không hề biết rằng đứa trẻ sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào từ những lời nói, ánh mắt của người xung quanh. Tuy cô không quan tâm, nhưng rồi đến một ngày sẽ phải bận tâm.

Đột nhiên có tiếng mở cửa, Thương uể oải nói:

- Xin chào, mời chị vào xem hàng ạ.

- À, tôi…

Đó là giọng của đàn ông chứ không phải của phụ nữ. Thương nheo mắt nhìn, thấy đó là một người dong dỏng cao, khá trẻ trung, mặc áo sơ denim và quần kaki sáng màu. Anh ta đi một đôi giày lười, tóc tai gọn gàng. Nhìn qua không thể nào đoán được tại sao anh ta lại bước vào cửa hàng này.

- Anh cần giúp gì ạ? - Thương vội chạy đến hỏi.

Người đàn ông gãi đầu ngượng ngùng. Anh ta ngó nghiêng nhìn, rồi hỏi:

- Chị… Tôi đến vì lo lắng. Không biết vết thương của chị sao rồi?

Thương không hiểu anh ta nói gì, nhưng rồi cô nhớ ra mình đã bị thương. À, hoá ra đó chính là người đàn ông đã khiến cô bị như thế này. Đúng rồi, cô nhớ mặt của anh ta. Nhưng hôm nay trông anh ta có hơi khác lạ.

- Chị không sao chứ?

Thương cười, lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Cậu đừng lo lắng.

- Vậy thì tốt quá rồi.

Thương gật đầu, không biết phải nói gì nữa cả. Hai người đứng như vậy một lúc và bối rối. Cuối cùng anh ta đành phải bảo:

- Tôi là Vũ.

- Vâng, tôi tên Thương.

Lại một khoảng im lặng nữa. Mọi câu chuyện đều không thể nảy sinh nổi.

- Vậy… chị có cần tôi đưa chị đến viện kiểm tra lại không?

- Không, không cần đâu.

Chân tay Vũ như trở nên thừa thãi, anh không biết phải làm gì nữa.

- Nếu chị không sao thì tôi xin phép về trước.

- Được, cậu cứ về đi. Tôi không sao thật mà.

Vũ quay người mở cửa, trông anh ta như còn lưu luyến chuyện gì đó. Nhưng rồi cũng thôi.

Thương cảm thấy hơi khó hiểu về bản thân mình, tại sao đứng trước anh ta cô lại nói chuyện lủng củng và lắp bắp đến vậy? Cứ như thể cô mới là người gây tội vậy.

Đến tầm chiều, cửa hàng đã vãn khách, Thương vội vàng ra chợ mua ít đồ. Không ngờ lại gặp Vũ đi cùng với một cô gái xinh đẹp. Anh ta xách những túi thức ăn lớn, còn cô gái thì đang chọn đồ. Vũ nhìn ngơ ngác xung quanh như một đứa trẻ, lúc này trông anh lạc lõng và không hợp với nơi đây một chút nào.

Trước khi ánh mắt của Vũ kịp lướt qua Thương thì cô đã vội quay người tránh đi. Thương giả vờ như không nhìn thấy anh, cô đi thẳng về nhà.

Tại sao mình phải làm vậy nhỉ? Chẳng biết nữa. Cô luôn có cảm giác không mấy thân thiện với anh chàng này.

- Anh Vũ, anh thấy nếu như mình làm thêm món gà xào lá ngải thì bữa ăn có nhiều vị quá không? Em sợ mấy người trong phòng sẽ không thích.

Vũ lơ đãng trả lời:

- Ừ, thôi đừng làm.

Anh đã nhìn thấy Thương, chị ta tránh mặt anh. Cái vẻ quay đi nhanh đến thế thì chỉ có thể cố tình thôi. Nhưng anh đã làm gì đâu chứ? Sao chị ta lại coi anh như kẻ xấu?

Vũ tự nhiên thấy thất vọng.

- Anh đang nhìn gì thế?

Cô gái bên cạnh hỏi, đột nhiên anh nhận ra cô đang khoác tay anh như người yêu. Vũ vội vàng tránh đi, anh đáp:

- Không có gì, chúng ta về thôi.

Vũ bỏ lên đằng trước, mặc kệ cho cô gái kia đuổi theo mình.

- Mẹ, sao cơm hôm nay toàn đồ hộp thế này? - Nhật nhăn nhó nhìn mâm cơm.

Thương cố tìm một lý do thật chính đáng:

- Vết thương hôm nay đột nhiên nhói quá, mẹ ngại ra chợ.

Nhật dịu xuống, cô đến xoa lưng mẹ:

- Vậy mẹ nghỉ ngơi đi. Lần sau nếu mẹ mệt mẹ cứ báo với con, con có thể nấu cơm được mà.

Thương chỉ cười, trong lòng cô đang rất sầu não. Cô không hiểu được bản thân mình đang bị làm sao nữa, nó không hoạt động theo đúng ý cô muốn. Có lẽ là tại vết thương ở đầu cũng nên.

Nhật để ý được mẹ mình có hơi lơ đãng, nhưng cô chẳc đó là do di chứng của vết thương đằng sau đầu. Mẹ còn chẳng nhớ nổi tại sao mình bị như vậy nữa cơ mà.

nguoi tinh cua me (phan 3) - 2

Tại sao mình phải làm vậy nhỉ? Chẳng biết nữa. Cô luôn có cảm giác không mấy thân thiện với anh chàng này. (Ảnh minh hoạ)

Ăn xong, Nhật cố gắng giục mẹ đi nghỉ sớm, cửa hàng cô có thể trông được. Phải giằng co đến mười lăm phút thì mẹ cô mới chịu lên phòng. Trông bà như còn lo lắng điều gì ở cô lắm, song cô phải dùng biện pháp mạnh rằng nếu bà không nghỉ thì đêm nay cô cũng không ngủ cho bà xem. Bà không thể cứng đầu hơn cô được đâu.

Trong lúc đang giải bài toán khó thì một người bước vào cửa hàng. Ban đầu cô cũng không để ý lắm cho đến khi người đó tới trước mặt cô và đứng ở đó mãi. Nhật ngẩng đầu lên, định giở cái giọng vô lễ ra thì…

- Cháu ở đây sao?

Đó chính là cái chú đẹp trai mà cô đã nói, chính là người đàn ông cô đã gặp hai lần và lần này là lần thứ ba. Cô biết mà, đây chính là duyên phận, đây chính là định mệnh.

Nhật mím môi, che giấu đi sự vui sướng của mình. Cô đứng vụt dậy.

- Sao chú lại đến đây?

Vũ nhướn mày:

- Chú đến mua quần áo, không được à?

Cái đầu của Nhật liên tục gật:

- Tất nhiên là được ạ.

Vũ đi vòng quanh một hồi, anh như đang tìm kiếm điều gì đó. Anh bảo:

- Đây là cửa hàng của chị gái cháu à? Cái cô hôm nọ chú đưa về ấy.

Nhật phì cười:

- Là mẹ cháu mà.

Vũ cứng miệng, anh không biết nên xưng hô thế nào với hai mẹ con nhà này nữa. Tại sao cô ấy lại trẻ như vậy mà đã…?

- Mẹ cháu thật đấy chú - Như thấy được sự ngỡ ngàng của Vũ, Nhật giải thích - Chú không phải người đầu tiên có biểu hiện này đâu. Mẹ cháu rất xinh đúng không ạ?

Vũ không gật cũng không lắc, anh chỉ hỏi:

- Vậy mẹ cháu năm nay bao nhiêu tuổi?

- Gần ba mươi hai ạ. Còn thiếu mấy tháng nữa thôi.

Trời đất, cô ấy có thai từ năm mười lăm tuổi và sinh vào năm mười sáu tuổi sao? Vậy cô ấy là mẹ đơn thân? Còn bố của cô gái này thì sao?

Nhật biết mẹ mình xinh đẹp, trẻ trung, ai cũng sẽ hỏi những câu đó và có biểu hiện này khi biết bà là mẹ của cô. Mẹ thì không quan tâm lắm, bà cứ sống chừng mực trong thế giới của bà. Có biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi bà rồi bị từ chối, có người còn đau lòng đến nỗi doạ sẽ tự tử nhưng mẹ cô vẫn chẳng quan tâm. Cô biết trong lòng bà có một nỗi đau nào đó với tình yêu, có lẽ là với bố cô chăng? Vậy nên cô chẳng bao giờ dám hỏi bà điều gì.

Cô vội vàng nói:

- Thế chú mua áo hay váy cho bạn gái ạ?

- Không phải bạn gái.

Nhật hí hửng, quả nhiên là chú chưa có người yêu.

- Chú định mua để tặng cho cô em họ thôi.

- Bao nhiêu tuổi, tính tình thế nào? Cháu có thể tư vấn cho chú.

Kể từ cái lần ấy, Nhật đã cảm thấy mình may mắn. Cô thấy may mắn khi được mẹ sinh ra vào thời này, được mẹ chăm sóc và nâng niu, được mẹ cho trông cửa hàng vào tối nay…Để được gặp Vũ.

Cô chưa bao giờ có cảm giác với một người khác giới nào mãnh liệt như vậy. Tất cả những thằng trai từng tỏ tình với cô cũng không thể nào được như người đàn ông này. Trái tim cô như có một xung điện mạnh truyền vào, rồi tê dại dần đi.

Nhật tới gần Vũ và hỏi:

- Chú, cháu làm người yêu của chú có được không?

Một cô gái có cá tính mạnh như Nhật chắc chắn sẽ không ngồi yên và chờ tình yêu tới. Cô đã tỏ tình với Vũ, dù không chắc chắn anh ta có thích mình hay không? Nếu bị từ chối, cô sẽ có phản ứng ra sao? Còn Vũ, mục đích của anh tới cửa hàng này là gì?

Đón đọc phần 4 truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào 19h00 ngày 17/4 tại mục Eva Yêu.

Thêm bình luận

Họ tên
Email
Nữ doanh nhân