Thứ Bảy, Ngày 20 Tháng 4 Năm 2024

Người tình của mẹ (Phần 13): Nhân duyên không thể né tránh

Thứ Sáu, 27/04/2018 04:20
Thương từ từ ngẩng đầu lên, cô ngừng lại. Cuộc sống của cô lại lần nữa trôi chầm chậm đi. Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy Tùng, người mình từng yêu tha thiết. Và Vũ, người đàn ông vẫn luôn vì cô mà làm mọi cách để có được trái tim.

Thương - một bà mẹ đơn thân 31 tuổi với đứa con gái 15 tuổi sống êm đềm trong một căn nhà nhỏ. Cô con gái đang tuổi nổi loạn bỗng một ngày nói muốn bỏ học và chung sống với người đàn ông hơn mình mười hai tuổi. Nhưng mọi sóng gió thật sự bắt đầu khi người đàn ông đó lại đến tỏ tình với Thương.

Xung đột giữa hai mẹ con càng ngày càng dữ dội, Thương phải làm sao trước tình cảnh trớ trêu này và bảo vệ đứa con gái đang ở độ tuổi dễ dàng bị tổn thương?

Đón đọc truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào lúc 19h00 từ ngày 14/4 tại mục Eva Yêu.

Nhật hét lên, cô mở cửa chạy ra ngoài hô hoán. Vài người hàng xóm mở cửa ra xem, nhưng không có ai lại gần. Phải đến khi một vài người đàn ông tới doạ sẽ báo công an thì đám côn đồ mới bỏ chạy.

Nhật vội vàng đưa mẹ và Vũ tới bệnh viện, máu từ đầu bà đang chảy ra. Vũ thì mê man bất tỉnh với bàn tay giập nát.

- Mẹ ơi, mẹ ơi…

Nhật vừa chạy theo xe đẩy vừa khóc. Cô bị bác sĩ quát mấy lần mà không sao nín được.

Rốt cuộc mẹ con cô đã gây tội với ai chứ?

Bà Cúc đang ngồi trong một nhà hàng với bên thông gia, đứa con dâu của bà sau bao nhiêu năm vẫn đẹp và sang trọng đến thế. Nó đã nói rõ về tình trạng của Tùng. Nó không nhận được của con trai bà chút tình cảm nào cho nên đã đi tìm người đàn ông khác.

Bà Cúc cười thầm trong lòng, bà không có ý bênh vực gì cho con trai của mình, mà chỉ cảm thấy hình như mười lăm năm không là gì với cô ta. Vợ chồng sống với nhau bằng tình nghĩa, không phải như vậy hay sao? Giờ thì bà đã hiểu tại sao con trai bà nhất quyết đòi về.

Nhưng bà vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện nó yêu và đòi lấy một con bé không gia thế, không tiền tài được. Đây là cuộc sống của bà, bà phải làm tất cả để giữ vị trí của mình trong xã hội.

- Được rồi, vậy hôm nay cháu qua đây chỉ để muốn nói rằng cháu và Tùng sẽ ly hôn sao? Hay còn chuyện gì khác?

Câu hỏi của bà Cúc khiến nhà thông gia phải nhìn nhau. Bà ta nói vậy là có ý gì?

Bà Cúc nhấp một ngụm trà, từ tốn nói:

- Thật ra thì chia tay cũng được, nhưng anh quên rằng - Bà Cúc nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cương nghị ngồi trước mặt - cuộc hôn nhân này không phải là tình yêu, càng không phải là bên nào thích bên nào. Mà giao kèo liên quan đến sự sụp đổ của hai công ty sao? Mười lăm năm qua ai là người chiếm giữ cổ phần nhiều hơn chắc anh phải biết.

Người đàn ông run run:

- Bà tính làm gì?

- Không gì cả. Tôi muốn giữ lại cuộc hôn nhân này dù đơn có đệ lên toà rồi đi nữa. Con trai tôi phải là con rể của ông.

Cô gái đập bàn, quát lớn:

- Con không đồng ý. Đây là địa ngục, con không muốn vào địa ngục.

Bà Cúc im lặng.

- Tại sao bà phải làm vậy với Tùng? Anh ta là con trai bà cơ mà?

Bà Cúc vẫn im lặng. Đó là lựa chọn của bà, nếu bây giờ bà thay đổi khác nào thừa nhận rằng bà đã thua cuộc. Bà không muốn Tùng lấy người con gái đó. Bởi nếu thế, thì việc tối nay bà làm với Thương phỏng có ích gì?

nguoi tinh cua me (phan 13): nhan duyen khong the ne tranh - 1

Mẹ, có bao giờ mẹ nghĩ đến cảm nhận của con không? Cả cô ta và con không yêu nhau. Mẹ từng kết hôn rồi chẳng lẽ lại không biết điều đó có ý nghĩa gì ạ? (Ảnh minh hoạ)

Đúng lúc ấy một người đẩy cửa bước vào. Nhân cầm điện thoại đi tới chỗ của bà Cúc. Anh ta là kẻ ít nói, nhưng lại rất được việc. Có nhiều lời đồn anh và bà Cúc có gian tình. Song cả hai đều không công khai hay giải quyết gì cả.

- Được rồi. - Bà Cúc phất tay khi nghe điện thoại xong.

Vậy là mọi việc đã được hoàn thành. Bà Cúc nhắm hờ mắt lại. Đó chính là lý do bà muốn giữ lại cuộc hôn nhân này. Bởi vì bà biết, Thương sẽ không bao giờ chấp nhận lại con trai bà một lần nữa.

Nhân vừa định mở cửa ra thì từ bên ngoài một lực đẩy rất mạnh xô tới. Tùng lao vào như một con thú bị chọc giận, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn một lượt những người có trong căn phòng này. Cuối cùng anh dừng lại ở mẹ mình.

- Là mẹ đã gọi người đến đập phá cửa hàng Thương ư?

Tùng đi tới, anh gạt hết đống đồ ăn trên bàn xuống. Sau đó nhìn xuống mẹ và nói:

- Mẹ có cần độc ác như vậy không? Cô ấy đã làm gì mẹ chứ?

- Nó cướp con trai mẹ. Mười lăm năm rồi nó vẫn không chịu trả.

Tùng nhìn vợ cũ của mình, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt anh:

- Mẹ, có bao giờ mẹ nghĩ đến cảm nhận của con không? Cả cô ta và con không yêu nhau. Mẹ từng kết hôn rồi chẳng lẽ lại không biết điều đó có ý nghĩa gì ạ?

Khuôn mặt của bà Cúc lạnh tanh, bà không giống như những người phụ nữ bình thường. Bà có chính kiến của riêng bà và cách dạy của riêng bà. Giờ đây nó chỉ lầm đường lạc lối thôi, bà nhất định sẽ khiến nó quay về.

- Nhân. - Bà Cúc gọi.

Nhân đi tới, sẵn sàng nghe lệnh của bà như một đầy tớ trung thành.

- Chuẩn bị vé máy bay cho Tùng đi. Càng sớm càng tốt.

Mọi thứ dường như đều trở nên im lặng sau câu nói đó. Ai cũng biết là bà ta đã quyết ý làm vậy.

Tùng cười lớn, anh cảm thấy như mình đã phát điên bởi mẹ. Nhưng nếu anh điên thì anh đã không còn đứng đây nữa. Bao nhiêu năm qua tại sao anh lại chịu đựng người mẹ này của mình? Tại sao anh phải nghe lời bà? Bà không hiểu được vì anh là con trai bà ư? Đáng ra bà phải bảo vệ anh, bà phải mong muốn anh được hạnh phúc. Nhưng hết lần này đến lần khác bà đẩy anh xuống vũng bùn của sự đau khổ.

- Con biết là đáng thất vọng - Tùng nói - Nhưng chắc từ bây giờ con không thể gọi mẹ là mẹ được nữa.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tùng. Họ bắt đầu hiểu được anh sắp làm gì.

Tùng quỳ xuống, anh dập đầu trước bà Cúc rồi đứng dậy nói:

- Con sẽ không là con trai của mẹ nữa, mẹ hãy tìm một người nào đấy có thể toàn tâm toàn ý nghe theo mẹ. Con bất hiếu, con không thể nào bỏ đi được ham muốn của mình. Đó là được ở bên người con yêu.

Nói rồi Tùng bỏ đi. Bà Cúc vẫn không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt. Nhưng không ai nhìn thấy được bàn tay nắm chặt lấy gấu váy của bà đang run lên. Không rõ là tức giận hay là xúc động.

Thương tỉnh dậy và thấy đầu mình ê ẩm đau. Cả cơ thể như không phải là của cô nữa. Thương nghe thấy tiếng tit tit từ máy móc, vậy ra đây là bệnh viện. Thương tự nhủ. Cô quay nhẹ đầu và kinh ngạc khi thấy Vũ đang nằm ở giường bên cạnh. Cả bàn tay anh ta băng bó không ra hình dạng, khuôn mặt đầy vết bầm tím.

Lần này dù bị thương ở đầu thì cô vẫn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

- Mẹ!

Nhật thốt lên nhưng Thương đã nhăn mặt, đưa tay lên môi ý bảo cô hãy im lặng. Cô không muốn Vũ thức dậy vào lúc này.

- Nói mẹ nghe, anh ta có bị nặng lắm không?

Nhật nhìn sang Vũ, sau đó lắc đầu.

Thương thở phào nhẹ nhõm. Vậy là yên tâm rồi. Nếu anh ta có mệnh hệ gì, cô sẽ hối hận suốt cả cuộc đời mất. Nếu anh ta không đến cửa hàng vì cô thì đã không xảy ra cơ sự này.

Trong cơn mê, nhưng khuôn mặt người bặm trợn đó vẫn còn bám riết lấy cô. Cô lờ mờ nhận ra được ai là người đứng đằng sau tất cả, nhưng cô không dám khẳng định. Mười lăm năm trước cũng là cách dằn mặt như thế này. Khi ấy cô đang mang thai Nhật, bà ta nhờ người đến gây sự hòng để cô phá cái thai đi.

Thương không biết phải làm sao với người phụ nữ này nữa. Cô cũng không còn bất cứ tình cảm gì với con trai bà ta, tại sao bà vẫn muốn hại cô?

- Mẹ ơi, cửa hàng đã bị đập hết rồi.

Nhật thút thít nói. Thương xoa đầu con. Điều cô lo lắng không phải là cửa hàng nữa, mà là một lúc nào đó chúng sẽ tìm đến Nhật.

- Con có thương mẹ không Nhật?

Nhật gật đầu.

- Thế nếu bây giờ mẹ chuyển nhà đi thì sao? Mẹ không muốn con gặp Vũ hay là người đàn ông vẫn tự xưng là bố của con. Mẹ muốn chúng ta làm lại cuộc đời ở một thằng phố khác. Có được không?

Nhật gật đầu ngay tắp lự. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.

Nhưng điều mà Thương lấn cấn duy nhất là liệu Vũ có người nhà hay không? Tại sao cô vẫn chưa thấy ai xuất hiện kể từ khi vào đây? Anh ấy không mồ côi chứ?

nguoi tinh cua me (phan 13): nhan duyen khong the ne tranh - 2

Thương không biết phải làm sao với người phụ nữ này nữa. Cô cũng không còn bất cứ tình cảm gì với con trai bà ta, tại sao bà vẫn muốn hại cô? (Ảnh minh hoạ)

Thương và Nhật rời đi trước khi Vũ tỉnh lại, cô thanh toán viện phí cho cả hai người và nhờ y tá chuyển đến anh lời cảm ơn đặc biệt.

- Chú ấy yêu mẹ, con có thể nhận ra điều đó. Tại sao mẹ không bao giờ mở ra cho chú ấy một cơ hội?

Thương nhìn Nhật, cuối cùng thì con bé cũng chịu nhận ra Vũ không yêu nó. Cô đã sợ hãi nó sẽ giống như cô, làm tất cả theo ý mình để rồi cuối cùng chẳng nhận lại được gì cả.

Nắm lấy bàn tay của con gái, Thương cười nhẹ và nói:

- Không phải là mẹ phải cho anh ta cơ hội, mà anh ta phải tự chộp lấy cơ hội của mình.

Vào một ngày giữa tháng năm, trời nóng như đổ lửa, Tùng vừa chạy taxi vừa để tìm kiếm tung tích của Thương. Nhưng không có ai biết. Ngay cả Ngọc, bạn thân của cô ấy cũng không biết cô ở đâu. Mọi đường dây như đã bị chặt đứt.

Đã vài năm kể từ ngày Thương đi, cũng từng ấy năm anh không tới gặp mẹ. Bà cũng không đoái hoài gì đến anh, chỉ âm thầm gửi tiền vào tài khoản nhưng anh không nhận. Cuối cùng anh khoá nó lại. Mối liên hệ giữa anh và bà bị chặt đứt.

- Cho tôi sang Bắc Ninh được không? Đi một chiều.

Tùng liếc nhìn lên gương chiếu hậu, anh nhận ra đó là ai. Người đàn ông này không phải chính là người mà con gái anh thích hay sao? Tùng không nói gì nhiều, anh nhả côn, xe từ từ lăn bánh.

Trên đường đi Vũ có vẻ vội vàng. Cậu ta không nói với anh một lời mà chỉ liên tục gọi điện thoại. Trông cậu ta như đang nóng lòng chờ đợi một điều gì đó. Cậu ta cũng không nhận ra anh.

Trước một căn nhà nằm ở ngoại thành Bắc Ninh, một người phụ nữ đang ngồi trong nhà may quần áo. Sau bao nhiêu năm cô cũng chẳng già đi chút nào. Con gái cô đã trở thành một thiếu nữ. Họ nói chuyện gì đó mà hai người đàn ông ở ngoài này không thể nào biết được.

Tùng nắm chặt vô lăng, anh tự mở cửa và bước xuống.

Vũ cũng vậy. Hai người cùng tiến vào căn nhà.

Thương từ từ ngẩng đầu lên, cô ngừng lại. Cuộc sống của cô lại lần nữa trôi chầm chậm đi. Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy Tùng, người mình từng yêu tha thiết. Và Vũ, người đàn ông vẫn luôn vì cô mà làm mọi cách để có được trái tim.

Lần này cô phải đứng trước một sự lựa chọn, cô phải lựa chọn chứ không được mập mờ hay chạy trốn. Một trong hai người. Bởi vì như vậy, mọi chuyện mới thực sự kết thúc.

Thương quay sang nói với Nhật:

- Có lẽ mẹ nên cho người ta một cơ hội.

Nhật nhíu mày nhìn mẹ. Cuối cùng cô chỉ cười. Hoá ra bà đã có lựa chọn sẵn cho mình.

Một lần nữa Thương phải đứng trước sự lựa chọn cho mình, người cũ người mới cô đã có vài năm để suy nghĩ về họ. Liệu người Thương chọn là Vũ? Hay người đàn ông cô đã từng vì anh mà đau khổ suốt nhiều năm? 

Đón đọc phần 14 truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào 19h00 ngày 27/4 taị mục Eva Yêu.

Thêm bình luận

Họ tên
Email
Nữ doanh nhân