Cô và anh làm chung một công ty, cô là sếp của anh và cũng là vợ của anh. Cô là kiểu người lạnh lùng, quyết đoán, còn anh thuộc kiểu đàn ông dịu dàng và tình cảm. Họ giống như một cặp trời sinh, bù trừ cho nhau mọi thứ nhưng không ai biết mâu thuẫn lớn của họ chính là sự hoàn hảo đó. Hôn nhân của họ mất cân bằng với những công việc lớn mà cô đang gánh vác, cùng với đó những mối nguy về mặt tình cảm khi cô phát hiện ra, một cô gái mới chuyển đến có những cử chỉ thân mật với anh. Những tưởng mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp nhưng cô gái kia không phải là một người hiền lành như tất cả vẫn tưởng. Cuộc chiến bắt đầu nổ ra. Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: Cuộc chiến của hai người đàn bà. Vào 19h00 từ ngày 29/4 tại mục Eva Yêu. |
Quán cà phê giờ tan tầm rất vắng, Vân Anh đã cố tình chọn một chỗ khuất để không phải gặp người quen. Huyền Trang đi tới ngồi xuống, trông cô ta không có vẻ gì là đang sợ sệt.
- Có gì thì nói mau đi. - Vừa ngồi xuống Huyền Trang đã vuốt tóc và nói bằng giọng hách dịch.
Vân Anh nắm chặt tay vào vải váy, cô cố gắng kìm nén lại:
- Chuyện giữa cô và chồng tôi, tôi muốn nghe cô nói rõ, có phải là cô thích anh ấy không?
Huyền Trang cười khẩy:
- Chị ơi em không phải người dễ dàng ngả vào lòng đàn ông đâu. Chẳng qua chồng chị vừa gặp em đã mê. Chị có trách thì phải trách chính mình vừa già vừa xấu ấy. Chị để chồng chị chán, để anh ấy phải tìm đến em mà tìm kiếm niềm vui, chị nói em thích anh ấy sao? Cứ coi như là em có thích đi, nhưng nếu anh ấy không thích em thì em phải chiếu cố anh ấy làm gì chứ.
Vân Anh đập bàn đứng dậy, một vài nhân viên trong quán bắt đầu chú ý đến hai người. Cô hít một hơi thật sâu để mình được bình tĩnh hơn, phải luôn giữ một cái đầu lạnh, đó là điều mà cô vẫn tự nhắc nhở bản thân. Nhưng con hồ ly tinh này đang múa vuốt trước mặt cô, nó còn coi thường cô nữa.
- Chị tức giận sao? - Huyền Trang nhấp một ngụm nước - Chị tức giận thì được gì kia chứ? Anh ấy thích em, đơn giản là vậy. Chị tức giận với em thì có ngăn được chồng chị đến với em không?
- Mày sẽ bị quả báo đấy. Mày không biết phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác là một tội ác à? Pháp luật cũng đã công nhận điều đó.
- Chừng nào chị có bằng chứng thì hãy nói.
Vân Anh lấy điện thoại ra và đặt lên trên bàn, cô cố tình để hình nền là bức hình của Khôi và Huyền Trang đang ôm nhau.
Huyền Trang trợn tròn mắt, cô ta chỉ vào Vân Anh nói không chút lễ phép:
- Tôi cũng có thể kiện ngược lại chị. Chị theo dõi tôi sao?
Vân Anh mỉm cười:
- Ai thèm theo dõi cô, cô chắc là phải đắc tội với nhiều người lắm nhỉ? Tôi cũng không biết có người tốt nào muốn giúp tôi nữa.
Huyền Trang nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, bóng một người đàn ông vô tình lướt qua.
- Này! - Huyền Trang đứng dậy gọi lớn, song anh ta đã đi mất.
Vân Anh không cần biết cô ta đang muốn giở trò gì, nhưng nếu động tới gia đình cô, khiến cô và con gái cô phải sống trong khổ sở thì cô sẽ chiến đấu với cô ta đến cùng. Vân Anh vẫn có thể cảm nhận được Khôi còn yêu mình, dù anh có từng cùng cô ta làm gì nhưng tình yêu của anh không thể nào tắt nhanh như vậy.
- Có thể cô nghĩ tôi ngại chuyện ở công sở, nhưng ngược lại, tôi không ngại đâu. Dù mọi chuyện có vỡ lở và tất cả mọi người trong công ty này biết thì tôi cũng chẳng ngại. Vì tôi luôn đúng. Cho nên cứ việc tình tứ với chồng tôi ở cơ quan đi, lúc đó cô sẽ biết tôi làm gì.
Vân Anh đứng dậy rồi rời đi, Huyền Trang nhìn theo, nhếch môi cười nhạt. Vậy chị ta nghĩ là cô sợ sao? Cô chưa biết sợ là gì. Với cô, cuộc sống này chính là một cuộc chiến. Cô không còn là một con bé yếu đuối nữa, cô đã có tất cả trong tay. Rồi tất cả mọi người sẽ thấy cô là ai.
Vậy chị ta nghĩ là cô sợ sao? Cô chưa biết sợ là gì. Với cô, cuộc sống này chính là một cuộc chiến. (Ảnh minh hoạ)
Buổi tối, Vân Anh có gọi điện về cho mẹ chồng và kể lể tình hình. Quan hệ giữa hai mẹ con rất tốt. Bình thường bà hay bênh vực cô, lại chiều chuộng cô đủ đường. Có đợt Khôi làm cô tức giận, bà liền gọi điện thẳng cho anh và dặn dò phải làm cho cô vui vì phụ nữ nuôi con đã khổ cực rồi. Khôi còn phải nghi ngờ rằng không biết anh là con đẻ hay cô là con đẻ của bà nữa.
Lần này cũng không có gì khác biệt, vừa mới nghe đến chuyện Khôi đi dự sinh nhật rồi đú đởn cũng đứa con gái khác là mẹ chồng cô đã ba máu sáu cơn. Bà lồng lên nói:
- Đưa máy cho nó, đưa máy cho nó mau. Để tao xem con ranh con kia là ai mà dám mồi chài con trai tao.
- Kìa mẹ, con đang gọi điện tâm sự chứ không muốn mẹ đi đánh nhau.
Mẹ chồng cô dịu xuống được một lát, lại nói:
- Con ơi đàn bà khổ lắm, cứ phải đeo cái danh người giữ lửa cho gia đình nhưng các ông các bố cứ thế mà đem nước đến dập. Nếu không vùng lên thì lửa tắt, lại bị nói này nói kia, con không thể hiền lành được. Mẹ hiểu con trai mẹ, chắc chắn nó đã bị đứa kia nó cho vào tròng rồi. Nhưng dù sao sai thì vẫn là sai, nên mẹ cần phải nói chuyện với nó.
Vân Anh thở dài:
- Con đã nói chuyện với cô kia rồi mẹ, cô ta nghe chừng quyết tâm lắm. Con chỉ sợ anh Khôi không vững lòng.
- Được rồi để mai mẹ lên xem tình hình thế nào, chứ nghe chuyện ở đây cũng nóng hết cả ruột gan rồi.
Vân Anh không định gọi điện để kể khổ, mà mục đích của cô là để gia tăng thêm uy lực với Khôi.
Lúc anh vừa tắm xong, cô đã gọi anh lại bảo:
- Chúng ta nói chuyện một lúc đi.
Trông Khôi có vẻ áp lực, anh còn chẳng kịp lau đầu mà đã ngồi xuống. Câu đầu tiên anh nói đó chính là:
- Anh không lừa dối em. Tất cả đều chỉ là hiểu lầm.
Cô không ngắt lời anh, chờ đợi để anh nói tiếp:
- Là cô ta đã gọi anh vào phòng, tự động cởi quần áo và ôm anh. Anh không làm gì có lỗi với em cả, anh đã đẩy cô ta và chạy ra ngoài, nhưng không ngờ lại có kẻ chụp lại.
- Tại sao anh không nói với em sớm hơn?
- Là vì… anh cảm thấy nếu anh giải thích sẽ càng làm cho em tức giận.
Vân Anh ngồi gần anh hơn, cô đặt tay mình lên tay anh:
- Nếu anh thành thật với em thì sao em phải tức giận chứ? Điều em không vừa lòng chính là anh đã nói đi ăn với Nghiệp.
- Anh xin lỗi!
- Em không muốn sau này chúng ta còn bất cứ một chuyện lừa dối nào nữa. Em muốn anh biết em trân trọng cuộc hôn nhân này, em yêu anh và yêu con. Đừng khiến em thất vọng.
Vậy là mâu thuẫn đã được giải quyết, nhưng Vân Anh vẫn chưa thoát khỏi tảng đá nặng treo trong lòng. Huyền Trang vẫn còn đó, và cô ta đã nói rằng sẽ không bao giờ dừng lại.
Đàn bà rất đáng sợ, khi họ đã yêu ai, hoặc hận ai thì người đó chưa chắc đã còn đường lui. Người xưa có câu: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chồng cô dù yêu cô, là một người đàn ông chân chính cỡ nào, nhưng nếu như không vững chãi thì sẽ rất dễ dàng sa ngã.
Cuối cùng Vân Anh đành phải nhờ một người quen bên công ty đối thủ để tìm hiểu về Huyền Trang. Người đó kể Huyền Trang làm việc không tồi mà lôi kéo đàn ông cũng không tồi. Để lên được vị trí bây giờ, cô ta đã mồi chài không biết bao nhiêu người đàn ông chức quyền. Mua ô tô, sắm chung cư, dùng đồ hiệu… Tất cả đều là do đàn ông mang lại. Có đợt người ta còn thấy cô đi cùng với tổng giám đốc trong công ty, nhưng đó chỉ là lần duy nhất nên không ai dám khẳng định.
- Cô ta từng yêu một người đàn ông có vợ ba năm trời, sau đó thì bỏ. Nhưng bỏ xong cũng chuyển công ty luôn.
- Tại sao?
- Nghe đâu ông ta là trụ cột trong công ty này. Bỏ ông ta rồi thì làm gì còn chỗ dựa, phải đi tìm nơi khác chứ.
Nhưng chồng cô đâu phải là chỗ dựa gì lắm? Vân Anh không tin Huyền Trang yêu chồng cô thật lòng. Chắc chắn cô ta có âm mưu gì đó.
Chồng cô dù yêu cô, là một người đàn ông chân chính cỡ nào, nhưng nếu như không vững chãi thì sẽ rất dễ dàng sa ngã. (Ảnh minh hoạ)
Trong khi Vân Anh đang đau đầu vì công việc, vì tìm hiểu tình địch, vì để làm cho Khôi cảm thấy thoải mái nhất khi ở gần mình thì Huyền Trang tối nào cũng nhắn tin cho Khôi. Kế hoạch của cô ấy đơn giản và hiệu quả đến nỗi Khôi không dám nói với vợ.
Cứ mỗi lần có tin nhắn của Huyền Trang là Khôi lại phải chạy ra ngoài ban công đọc và xoá đi. Anh không sợ vợ đến mức đó, chỉ là anh cảm thấy không muốn để vợ phải lo lắng về anh nữa. Anh sẽ không có gì với cô ấy cả, không bao giờ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cái ngày anh phải ra bến xe đón mẹ thì lại gặp Huyền Trang trên đường. Cô chạy đến chỗ anh với vẻ mặt hạnh phúc:
- Em nhớ anh quá.
- Tôi xin cô, cô buông tha cho tôi được không?
Huyền Trang nhìn anh, cô như sắp khóc:
- Em đã làm gì sai? Em không hề công kích anh, em chỉ đang thể hiện tình cảm thôi.
- Tôi không thể nhận lấy, nên cô đừng tìm tôi thể hiện nữa. Đàn ông ngoài kia còn rất nhiều người, họ có tiền, có thế, còn tôi thì có gì cho cô đâu mà cô cứ bám tôi?
- Vì em yêu anh thôi. Em không cần gì của anh cả, tình yêu cũng không. Em chỉ cần âm thầm bên anh như thế này, không được sao?
Khôi im lặng, trông cô lúc này tội nghiệp, đáng thương đến lạ. Nhưng khi tay anh nâng lên định chạm vào tóc của cô thì liền rụt lại. Anh vội vàng bỏ đi.
Anh không thể nào yếu lòng, không thể nào phản bội vợ.
Huyền Trang gọi lớn tên Khôi, song anh cố tình không nghe. Khi dáng anh đã khuất dần, trên môi cô thấp thoáng một nụ cười đắc ý:
- Rồi anh sẽ phải yêu em thôi.
Cuộc chiến đã bắt đầu nổ ra giữa Vân Anh và Huyền Trang, một người muốn giữ chồng còn một người thì muốn cướp chồng người khác. Nhưng động cơ của Huyền Trang là gì? Cô có yêu Khôi thật không? Tại sao nhất định là anh mà không phải một người đàn ông giàu có nào khác như cô ta vẫn thường nhắm đến? Đón đọc phần 6 truyện dài kỳ: Cuộc chiến của hai người đàn bà. Vào 19h00 ngày 4/5 tại mục Eva Yêu. |