Cô và anh làm chung một công ty, cô là sếp của anh và cũng là vợ của anh. Cô là kiểu người lạnh lùng, quyết đoán, còn anh thuộc kiểu đàn ông dịu dàng và tình cảm. Họ giống như một cặp trời sinh, bù trừ cho nhau mọi thứ nhưng không ai biết mâu thuẫn lớn của họ chính là sự hoàn hảo đó. Hôn nhân của họ mất cân bằng với những công việc lớn mà cô đang gánh vác, cùng với đó những mối nguy về mặt tình cảm khi cô phát hiện ra, một cô gái mới chuyển đến có những cử chỉ thân mật với anh. Những tưởng mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp nhưng cô gái kia không phải là một người hiền lành như tất cả vẫn tưởng. Cuộc chiến bắt đầu nổ ra. |
Một khoảng im lặng kéo dài khiến tất cả đều khó xử. Vân Anh không hề muốn đem chuyện gia đình tới cơ quan để giải quyết như thế này, nhưng đúng là không phải chuyện gì cũng theo đúng ý mình được.
Khôi nhìn cô hồi lâu, có một sự bất ngờ hiện lên trong đôi mắt anh. Cuối cùng anh vẫn ngửa lòng bàn tay cô ra và đặt vào đó tờ đơn xin thôi việc và quay đi…
Chồng cô và cô, người mà cô vẫn sống chung giờ đây sao mà xa lạ và lạnh lùng đến thế.
Vân Anh quay lại nhìn Đình, cười khẽ:
- Xem ra anh ấy đã có quyết định từ lâu rồi. Phải không?
Đình im lặng nhìn cô, cô biết con bé đang thương hại cô. Sự thương hại ấy càng khiến Vân Anh thấy đắng chát trong lòng.
Tan làm, cô không về nhà ngay mà lái xe đi loanh quanh. Dù cho bên ngoài kia đang tắc nghẽn thì thế giới của riêng cô vẫn tĩnh lặng. Cô cảm thấy giờ về nhà, ở trong một không gian không có tiếng động thì nó vẫn ồn ào hơn ở đây.
Vân Anh thở dài, điện thoại của cô vang lên một hồi chuông dài. Cô vẫn thường nhận những cuộc điện thoại của Khôi mỗi khi về muộn, nhưng giờ thì…
- Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi? - Vân Anh nói. - Chúng ta đã hết rồi, năm đó anh chọn sự nghiệp và tôi cũng vậy, chúng ta không còn gì với nhau nữa.
- Anh rời bỏ em không phải là để em cưới một tên kém cỏi như vậy.
Vân Anh cười nhạt:
- Với anh thế nào là kém cỏi? Là người có thể chăm sóc cho tôi mọi đường, là người lo từng bữa ăn giấc ngủ cho gia đình, là người đàn ông sẵn sàng xin lỗi tôi dù tôi đúng hay sai… Đó là kém cỏi sao?
- Đúng vậy, đó là kém cỏi. Nhưng những chuyện đó anh có thể bỏ qua, trừ việc anh ta lừa dối em.
Trái tim của Vân Anh như thắt lại một chút, không phải là đau đớn khi nghe người khác nói Khôi lừa dối cô, mà cô đau đớn khi nghĩ ngược lại mình. Cô đã lừa dối anh ngay từ đầu, vậy thì có quyền gì mà phán xét anh từ miệng một kẻ khác.
Nhưng Bình vẫn không buông tha, anh ta nói:
- Vân Anh, đêm hôm đó anh không hề say.
- Thì sao chứ?
- Anh tỉnh táo và anh biết mình làm gì. Lúc ấy anh tự hỏi chúng ta cứ như vậy mà kết thúc ư? Nhưng em đã có chồng, và anh phải để em đi.
- Vậy tại sao giờ anh còn quay về và làm khổ tôi?
- Chính Huyền Trang đã nói với anh, chồng em và cô ta là nhân tình với nhau.
- Anh tin lời con hồ ly tinh đó, tôi hiểu cô ta là ai nên anh không cần phải cố chia lìa tôi và chồng bằng thông tin đó đâu.
- Em cần bằng chứng Vân Anh ạ, và anh sẽ đưa cho em bằng chứng. Tối nay anh sẽ ngồi ở nơi mà sáu năm trước chúng ta từng gặp nhau... Anh chỉ ở đó ba giờ đồng hồ thôi. Em muốn biết chồng em là ai thì hãy tới.
Cô đã lừa dối anh ngay từ đầu, vậy thì có quyền gì mà phán xét anh từ miệng một kẻ khác. (Ảnh minh hoạ)
Chiếc xe đằng sau đã liên tục nhấn còi nãy giờ, nhưng Vân Anh vẫn im lặng chẳng để ý. Một lúc sau chiếc xe vượt được lên, người đàn ông trong xe thò mặt ra quát tháo.
- Anh và Huyền Trang rốt cuộc là gì? - Vân Anh hỏi.
- Em ghen sao? - Bình đùa cợt.
- Tôi chỉ muốn xác minh mối quan hệ của hai người, chẳng có tình cảm nào ở đây hết.
- Cô ta là em họ của anh. Và anh cũng muốn cho em biết chuyện này… Chuyện ở trường đại học, em đã làm gì với cô ta.
Bình chỉ nói đến đó rồi ngắt máy. Vân Anh nhìn điện thoại hồi lâu. Cô cười nhạt. Anh ta đang cố tình tỏ ra bí ẩn để gợi sự tò mò trong cô sao? Chuyện ở trường đại học… thời đó cô đã gây ra bao nhiêu chuyện chứ? Cô là một sinh viên ưu tú, nhưng cũng không phải là một người quá ngoan ngoãn gì. Cô từng gây chuyện động trời khi đã dám đối chất với thầy hiệu trưởng về những khoản phụ thu của trường. Còn nhiều chuyện hơn thế. Cô sống một cuộc đời không hổ thẹn, vậy thì sợ gì mà không dám đối mặt?
Nhưng điều cô lo lắng lúc này là Khôi. Rốt cuộc anh và Huyền Trang có thực sự như lời Bình nói? Nếu đúng là thật thì sao? Nếu đó là lý do chính khiến anh lạnh nhạt với cô mấy ngày nay thì sao?
Cô không biết nữa, cô sẽ đau khổ, và… chỉ đến thế mà thôi. Cô bất lực trong chính cuộc hôn nhân của mình. Cuộc hôn nhân mà cô đã từng cho là mình làm chủ.
…
Khoảng tám giờ tối, Vân Anh xuất hiện trong một bộ váy sang trọng và khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Cô chưa bao giờ xuất hiện trước Bình trong một vẻ xấu xí, vì cô luôn muốn anh phải tỏ ra tiếc nuối với cô. Nhưng lần này, cô muốn xinh đẹp để đánh lừa anh rằng cô đang rất bình ổn. Cô không muốn anh phát hiện ra cô đang yếu đuối và đau buồn.
Bình ngồi ở đó tự bao giờ, anh mặc một bộ vest đen, uống được hai ly rượu. Anh ngồi dậy mỉm cười và kéo ghế cho cô. Cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng của sáu năm về trước. Chỉ khác lúc ấy cô ăn mặc tuềnh toàng hơn một chút.
- Em đẹp lắm! - Bình khen ngợi - Em lúc nào cũng là một ngôi sao sáng Vân Anh ạ.
Vân Anh khoanh tay lại, hất mặt nói:
- Anh nên vào vấn đề chính đi. Tôi muốn biết tôi đã làm gì Huyền Trang và bằng chứng chồng tôi đang ngoại tình với cô ta.
Bình thở ra một hơi không hài lòng:
- Sao em phải vội như thế? Chúng ta vừa mới gặp nhau cơ mà. Em có muốn làm một ly không?
Nói đi nói lại, vẫn là cái giọng nguỵ quân tử đó. Lúc nào anh ta cũng cho rằng mình là thánh thần, có thể phán xét và trừng phạt bất kỳ ai. (Ảnh minh hoạ)
Vân Anh lắc đầu:
- Tôi không muốn lặp lại sai lầm sáu năm trước đâu. Nên phiền anh đừng làm mất thời gian của tôi.
- Tất cả những chuyện này anh đều không muốn làm. Em biết đấy, anh chẳng bao giờ cần phải động tay vào những chuyện này.
- Thế tại sao anh phải làm vậy?
- Bởi vì em đang yêu một thằng đểu. Và anh thì không muốn nhìn em sa ngã.
Nói đi nói lại, vẫn là cái giọng nguỵ quân tử đó. Lúc nào anh ta cũng cho rằng mình là thánh thần, có thể phán xét và trừng phạt bất kỳ ai.
Vân Anh xô ghế đứng dậy, cô đã nói là làm, cô không có nhiều thời gian ở đây để nghe anh ta ba hoa chích choè. Cô chỉ muốn tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình thôi. Chồng cô đã nghỉ việc, tức là anh đang ngày càng xa cô. Ai mà biết lúc nào anh sẽ rời khỏi căn nhà đó chứ!
Bình vội vàng nắm tay cô lại, anh dằn mạnh một chiếc chìa khoá xuống bàn và nói:
- Phòng 203, chính khách sạn mà chúng ta từng tới.
- Cái gì?
- Chồng em và Huyền Trang đang ở đó. Đấy chính là bằng chứng. Còn nữa, em từng cướp người yêu của cô ta, nên cô ta muốn quay lại trả thù, đơn giản chỉ có vậy thôi.
Nói xong Bình như mệt mỏi, anh ta ngồi thụp xuống ghế. Cái vẻ đạo mạo thường ngày đã mất đi. Anh vuốt mặt nói:
- Vì anh cũng còn nợ cô ta một chuyện, cho nên anh phải làm thế này với em Vân Anh ạ. Nếu không, cô ấy cũng sẽ nói với vợ anh. Và gia đình anh rồi cũng sẽ tan vỡ.
Vân Anh nhìn chiếc chìa khoá, trong khoảnh khắc đó cô càng thấy câu: “Trên đời này, không phải chuyện gì cũng theo ý mình được” đúng biết bao. Bởi một người như Bình còn bị kẻ khác thao túng kia mà.
Có vẻ như giờ đây Vân Anh đã thua Huyền Trang đến vài bước trong cuộc chiến này, lòng thù hận của cô ta quá mạnh khiến cho Vân Anh càng ngày càng mất kiểm soát. Liệu Vân Anh sẽ làm gì? Cô tới bắt quả tang chồng mình với Huyền Trang trong khách sạn đó? Nhưng cô sẽ làm thế nào để chấp nhận sự thật chồng cô đã ngoại tình? Đón đọc phần 11 truyện dài kỳ: Cuộc chiến của hai người đàn bà vào 19h00 ngày 11/5 tại mục Eva Yêu. |