Cuộc sống hôn nhân của tôi đã kéo dài được 7 năm. 2 năm đầu chúng tôi đã có những tháng ngày vợ chồng vô cùng hạnh phúc, bình yên. Tôi là một kĩ sư xây dựng nên thu nhập cũng tương đối khá đủ để lo cho vợ, con có được cuộc sống đủ đầy. Vợ tôi làm cho nhà nước nên tuy thu nhập không cao nhưng bù lại cô ấy có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Mọi việc trong nhà đều do một tay vợ lo toan, sắp xếp ổn thỏa. Tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi và hạnh phúc thêm trọn vẹn khi vợ tôi hạ sinh được quý tử đầu lòng.
Nhưng bi kịch bất ngờ rơi xuống gia đình bé nhỏ của tôi và như một cơn lũ lớn cuốn đi tất cả những gì tôi đang có. Trong một lần đi giám sát công trình ở Nam Định vì hụt chân nên tôi bị ngã từ tầng 3 xuống đất. Nhờ phúc ông bà tổ tiên nên thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhưng tôi đã vĩnh viễn mất đi đôi chân và phải gắn bó với chiếc xe lăn đến suốt đời.
Ảnh minh họa
Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không thể ra ngoài công trường để kiếm tiền như trước nữa. Chỉ trong phút chốc tôi trở thành kẻ ăn bám, trở thành một kẻ tàn phế, vô dụng. Tôi đã vô cùng đau khổ và nhiều lần tìm đến cái chết nhưng bất thành. Có lẽ kiếp trước tôi đã làm quá nhiều điều tội lỗi nên kiếp này ông trời bắt tôi phải trả hết.
Chồng ốm lại phải nuôi con nhỏ, thu nhập của vợ chẳng đáng là bao nên gia đình tôi từ khá giả rơi vào cảnh túng quẫn, nghèo khó. Bố mẹ, anh em, bạn bè ai cũng khó khăn nên không thể giúp đỡ. Tất cả mọi gánh nặng đều đổ lên vai vợ tôi. Khoản tiền tiết kiệm từ trước đến nay đã phải chi trả, thuốc thang lo chữa chạy, trị bệnh cho tôi. Số còn lại cũng đã cạn vì con trai suốt ngày ốm, đau.
Có một điều đau đớn hơn cả là tôi không thể "yêu" vợ. Bản thân tôi và cô ấy đều tự hiểu điều đó và né tránh. Chuyện tiền bạc, con cái cộng thêm việc quan hệ vợ chồng bất ổn đã biến vợ thành con người khác hẳn. Trước đây cô ấy hiền lành, nhu mì bao nhiêu thì giờ đây cô ấy ghê giớm, đanh đá, dữ dằn bấy nhiêu.
Nhưng thời gian 3 tháng trở lại đây, vợ tôi lại trở nên vui vẻ, yêu đời hơn rất nhiều. Tôi thấy cô ấy hay hát, hay soi gương và ngắm nghía kĩ trước khi đi ra ngoài. Cô ấy cũng bắt đầu ăn diện và trang điểm mỗi khi đi làm. Tôi thấy đó là tín hiệu vui vì dẫu sao vợ cũng đã bắt đầu cân bằng tâm lí và lấy lại tinh thần lạc quan như trước.
Tuy chỉ có một điều khiến tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi vợ. Đó là vì sao tuy tôi không đi làm nhưng dạo gần đây cô ấy tiêu pha khá hoang phí. Từ thực phẩm, đồ ăn uống cho con, rồi quần áo, dày giép cô ấy mua sắm không tiếc tay. Cô ấy còn thuê một bà giúp việc đến để trông con vì dạo gần đây cô phải làm đêm nhiều hơn trước.
Tô tặc lưỡi nghĩ chắc là do vợ đang cố gắng cày bừa kiếm tiền lo cho gia đình. Nghĩ như thế tôi lại thấy xót xa, thương vợ vô cùng.
Không một chút hoài nghi vợ nếu không bất ngờ nhận được tin nhắn của cậu em họ: "Em thấy chị Tâm đi cùng một người đàn ông sang trọng vào khách sạn đấy, nhìn họ rất tình cảm. Anh cẩn thận bị cắm sừng đấy".
Tôi nghe mà chết điếng. Cô ấy có thể mắng nhiếc, chửi bới gì tôi cũng cam lòng. Nhưng sao lại nỡ phản bội tôi? Từ trước đến nay tôi sợ nhất 2 từ ngoại tình.
Để biết được thực hư tôi đã nhờ cậu em ruột theo dõi vợ ngày, đêm. Và sau 1 tuần theo dõi sát sao thì tôi đã biết được sự thật cay đắng. Cô ấy cặp kè một lúc với sếp, trưởng phòng và anh hàng xóm sát vách nhà tôi. Đó là con số mà tôi biết còn thực tế danh sách ngoại tình của vợ là những ai tôi vẫn chưa thể xác định.
Cậu em tôi đã cẩn thận ghi lại hình ảnh của vợ và các người tình trong những lần hò hẹn. Vợ tôi vô cùng khéo léo sắp đặt để cho tất cả người tình không ai nghi ngờ việc vợ đang bắt cá nhiều tay.
Dù đã biết sự thực được 1 tuần nay và cầm trong tay bằng chứng chi tiết việc vợ phản bội nhưng tôi không dám làm to chuyện.
Ngày hôm qua, tôi lại vừa lén mở tin nhắn của cô ấy tâm sự với 1 người bạn: "Tao với chồng giờ chỉ sống với nhau vì chữ nghĩa, vì đứa con. Tao không thể chôn vùi tuổi thanh xuân của mình với một người chồng tàn phế suốt đời được. Nhưng nghĩ việc bỏ chồng lúc này tao lại sợ người đời dị nghị nên cứ tạm thời như thế đã. Đành tìm cách "giải tỏa" từ những người đàn ông khác vậy. Tao biết đó là tội lỗi nhưng không làm thế thì tiền đâu ra mà sống? Hơn nữa tao cũng chỉ là một người đàn bà bằng xương bằng thịt chứ không phải gỗ đá đâu mà "chay tịnh" mãi được".
Tại sao cô ấy không thẳng thắn chia sẻ hết thì chắc chắn tôi sẽ không níu kéo hay bắt cô ấy sống với kẻ tàn tật như tôi suốt đời. Thà cô ấy khiến tôi đau một lần còn hơn là chịu cảnh lừa dối như thế này.
Tôi đang vô cùng rối bời, mất niềm tin và chưa biết phải giải quyết chuyện nhà mình ra sao đây. Xin hãy cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất. Tôi đã nghĩ đến chuyện li hôn nhưng nhìn đứa con trai bé bỏng phải sống cảnh li tán lại thấy đau lòng quá!