Chỉ mới vài tháng trước thôi, tôi đã phải trải qua đủ thứ tâm trạng trước khi chính thức lên đường đi du học. Tôi hồi hộp, háo hức vì có một cơ hội tốt để phát triển sự nghiệp, tương lai. Nhưng tôi cũng cảm thấy buồn và lo lắng khi phải xa bạn gái. Chúng tôi đã yêu nhau khá lâu, tôi không muốn cô ấy phải chờ đợi thêm nữa… Nhưng rồi, khi được bạn gái động viên, tôi đã có đủ ý chí và sự mạnh mẽ để theo đuổi con đường học hành thêm 2 năm nữa.
Chúng tôi yêu nhau 4 năm, từ cuối Đại học. Sau khi ra trường, tình cảm của hai đứa vẫn vậy. So với mọi người, tôi chưa có nhiều tiền. Tôi làm ở một công ty mà thu nhập không quá cao. Tuy nhiên, ở đây, tôi được tạo điều kiện hết sức để học tập và tôi thấy môi trường tốt. Trong khi đó, bạn gái tôi thì có lương cao hơn khá nhiều.
Khi được bạn gái động viên, tôi đã có đủ ý chí và sự mạnh mẽ để theo đuổi con đường học hành thêm 2 năm nữa (Ảnh minh họa)
Sau khi hai đứa đã ổn định công việc, tôi từng đề nghị cưới 1 lần nhưng bạn gái tôi chưa chịu. Cô ấy bảo tôi còn chưa có gì trong tay, sợ không nuôi nổi gia đình. Tôi hoàn toàn không trách bạn gái, tôi hiểu cho nỗi khổ của cô ấy. Tôi chỉ tự trách mình đã chưa làm tốt để cho bạn gái phải lo lắng như vậy. Tôi tự hứa với bản thân sẽ nỗ lực hơn nữa, sớm có kinh tế để còn cưới vợ…
Và rồi, cơ hội đến với tôi. Công ty cử tôi ra nước ngoài tu nghiệp trong 2 năm, sau khi về sẽ được cất nhắc lên vị trí quản lí, đi kèm với đó là thu nhập, đồng lương cũng cao hơn. Lúc đó, tôi nửa mừng, nửa lo. Tôi vui vì đây là cơ hội tốt của mình nhưng cũng cảm thấy hơi lo lắng một chút vì thương bạn gái ở nhà.
Tôi bàn với cô ấy, hai đứa sẽ đính hôn, hoặc cưới luôn cũng được rồi tôi mới đi. Nhưng bạn gái gạt đi. Cô ấy bảo không cần phải ràng buộc nhau như thế. Là con gái, cô ấy không sợ thì thôi, tại sao tôi phải lo lắng chuyện đó. Cô ấy còn nhiệt tình động viên, bảo tôi phải cố gắng hết mình đi học. Ở nhà, cô ấy sẽ chờ tôi…
Cô ấy còn nhiệt tình động viên, bảo tôi phải cố gắng hết mình đi học. Ở nhà, cô ấy sẽ chờ tôi… (Ảnh minh họa)
Được bạn gái thông cảm và hỗ trợ hết mình như vậy, tôi hào hứng lên đường. Hôm chia tay đi, cô ấy không khóc mà tôi thì khóc như mưa. Bao nhiêu năm nay chúng tôi bên nhau, tôi cũng đã quen rồi, đây là lần đầu tiên hai đứa xa nhau lâu như vậy. Cứ nghĩ đến việc cô ấy là con gái, phải ở nhà chờ đợi tôi trong 2 năm đằng đẵng, tôi lại thấy thương…
Nhưng ở đời, không ai có thể học hết chữ ngờ. Khi tôi bắt đầu sang nước bạn, mọi thứ còn ngổn ngang, còn chưa kịp thích nghi thì chỉ đúng 1 tháng sau, tôi tá hỏa khi một buổi tối nhìn thấy ảnh cưới của bạn gái mình trên facebook. Cô ấy rạng ngời hạnh phúc, tay nắm tay môi hôn với một người đàn ông khác…
Tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi điện thoại về Việt Nam nhiều cuộc nhưng không được. Đêm hôm đó, tôi thức trắng. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Ngày hôm sau, tôi nhận được dòng tin nhắn vỏn vẹn của bạn gái: “Em xin lỗi… Em không thể chờ anh lâu hơn được nữa. Em cũng có tuổi rồi, em cần ổn định gia đình, còn sinh con đẻ cái. Anh đi du học 2 năm, quãng thời gian đó là quá dài… Em xin lỗi anh. Chúc anh hạnh phúc”.
Vừa đi học nước ngoài 1 tháng, bạn gái ở nhà đã lấy chồng (Ảnh minh họa)
Tôi gần như chết lặng. Thì ra, cô ấy có người mới từ lâu rồi nhưng giấu tôi. Cô ấy chê tôi không có nhiều tiền, sợ cuộc sống không được thoải mái nên đã tìm một người khác. Cô ấy không muốn mang tiếng là kẻ phụ tình. Khi nghe tôi nói sẽ đi du học, cô ấy mừng lắm. Vì như thế sẽ là cái cớ để cô ấy dứt tình mà không bị người ta nói. Chẳng trách nào, cô ấy động viên tôi nhiệt tình như vậy…
Bạn bè tôi ở nhà nói, giờ ai hỏi cô ấy cũng bảo yêu nhau lâu thế rồi mà tôi không chịu cưới, giờ tôi còn ích kỉ đi học 2 năm nữa thì cô ấy phải đợi tới bao giờ… Là tại tôi vô tâm, bắt cô ấy phải chờ chứ không phải tại cô ấy thay lòng đổi dạ.
Ở phương trời xa, tôi chỉ biết câm nín, nhận mọi cái tồi tệ về mình.