“Từ bỏ” là một từ quá nặng với tôi
- Thực sự là tôi hơi bị bất ngờ khi chị lại chọn lĩnh vực thể thao và môn chạy bộ để “làm lễ chào sân” cho công ty của mình - nơi Tăng Thanh Hà xuất hiện giản dị trong chiếc áo phông mang dòng chữ “HCMC Run 2013” (Giải Việt dã TP.HCM). Vì sao lại không phải là một hoạt động giải trí - nơi chị có thể gây sức hút với hình ảnh duyên dáng và phong cách thời trang cuốn hút của mình?
- Phải thú thực là chính bản thân tôi cũng từng thiếu mặn mà với môn thể thao này cho đến khi tôi được chứng kiến niềm say mê của anh Phillip Nguyễn - người đã lập ra những CLB dành cho những người ưa thích chạy bộ tại TP.HCM và Philippines, trùng với thời điểm tôi đang suy nghĩ về một dự án vì cộng đồng tặng cho thành phố. Và tôi nhận ra rằng: Đó có thể là một nhịp điệu sống phù hợp với nhiều người, cũng như một thành phố trẻ trung, năng động như nơi tôi đang sống (mà cho đến nay, vẫn chưa có một giải việt dã nào).
Sở dĩ tôi chọn chạy bộ, mà không phải một môn thể thao có tính đối kháng nào vì tôi muốn một cuộc chơi mà trong đó, người chơi được hoàn toàn thoải mái: không tốn tiền, không tốn công, không đòi hỏi kỹ thuật cao, để lứa tuổi nào, mức sống nào, thành phần nào trong xã hội cũng có thể tham gia. Thậm chí, người ta hoàn toàn có thể chạy một mình và thi với chính mình, bởi chiến thắng bản thân bao giờ cũng là chiến thắng khó khăn và quan trọng nhất. Tôi muốn một cuộc chơi mà ở đó, người ta sẽ không nhìn nhau qua một chiếc đồng hồ hay giỏ xách mà là nhìn vào thành tích của nhau và cách người đó vượt lên khỏi chính mình. Bởi ở đây, ai cũng về đích, ai cũng là người chiến thắng, dù sớm hay muộn...
- Không ít phong trào ở ta lúc khởi động thì rất rầm rộ nhưng về sau lại xẹp như bong bóng xà phòng chỉ vì những yếu tố hấp dẫn ban đầu không còn nữa. Chị có lo rằng phong trào chạy bộ do công ty chị khởi xướng này cũng khó mà duy trì sức hút khi người ta đến đó chỉ bởi có Tăng Thanh Hà đứng đợi cuối đường đua?
- Điều đó là có thể! Và ngay cả mọi người đến vì tôi thì cũng tốt thôi, vì mỗi người hoàn toàn đều có thể có những động lực nào đó, dù lớn, dù nhỏ cho riêng mình. Miễn sao tất cả cùng được vui và sau đó, họ sẽ tìm thấy những động lực khác ý nghĩa hơn và thiết thực hơn trên đường đua mà họ đã trót “phải lòng”.
- Kể cũng “thiếu công bằng” nhỉ: Xui mọi người vào đường đua, còn mình thì… lẳng lặng rời “đường đua”, kể từ sau “Mỹ nhân kế”?
- Ồ, thì hồi giờ thỉnh thoảng tôi cũng vẫn có những khoảng tạm thời “im hơi lặng tiếng” thế mà - những khoảng lặng cần thiết cho mình trên con đường nghệ thuật mà dù gì, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù gì thì tôi vẫn còn những “kênh” khác để được gặp lại khán giả kia mà, trước khi tôi quay lại với nghệ thuật…
- Chị có chắc là chị sẽ quay lại không, hay guồng quay mới mà trong đó chị là người đứng mũi chịu sào rồi sẽ cuốn chị đi?
- Tôi đâu có biết! Đến đâu biết đến đó vậy! Chỉ biết rằng nếu thực sự là đam mê thì sẽ không từ bỏ được. “Từ bỏ” là một từ quá nặng với tôi, nên tôi muốn chọn từ “tạm ngưng”.
“Trời ơi sao mọi người giỏi quá vậy?”
- Nhịp sống và những mối quan tâm của chị có thay đổi nhiều không, so với trước?
- Nếu trước đây là 4: gia đình, tình yêu, công việc, bạn bè thì giờ là 3, vì “gia đình” và “tình yêu” lúc này đã là 1. Và thứ tự của các “hạng mục” cũng có thay đổi một chút xíu. Còn nhịp sống thì gần như không thay đổi vì những thói quen sinh hoạt ngày trước vẫn được duy trì: trước khi đi ngủ sẽ ghi vào sổ tay những việc cần làm trong ngày mai. Và từng ngày trôi qua hầu hết là những việc mình biết trước sẽ làm, ít nhất là vào ngày sau đó. Còn những lúc rảnh rỗi, thì sẽ nghĩ đến những việc mà thường ra, mình rất dễ lãng quên. Chẳng hạn như rủ người thân cùng làm một album ảnh gia đình, sắp xếp chúng theo trình tự thời gian, hay đơn giản là ngồi ngắm lại những bức ảnh cũ… Nói chung là tôi cảm thấy rất “enjoy” cuộc sống hiện tại và luôn có thể tìm thấy niềm vui trong những trong những điều nhỏ nhặt nhất: những bữa cơm gia đình check mail để mở đầu một ngày mới, dẫn cháu đi chơi nguyên một ngày, hẹn bạn bè đi ăn trưa, tán gẫu, hay gặp những em bé, cụ già, những người bạn mới quen trên đường chạy…
- Điều viên mãn nhất thì lại chưa thấy chị nhắc đến! Gần như rất dễ bị rơi vào “tự kỷ” mỗi khi nhìn vào cuộc sống đầy màu hồng ấy của chị. Những niềm vui bé nhỏ kể trên, phải chăng chỉ là cách chị khiêm nhường để gần gũi mọi người hơn?
- Trái lại, hoàn toàn là những chia sẻ rất thật lòng. Không có cuộc sống nào thật sự là màu hồng nếu con người ta thiếu đi những niềm vui bé nhỏ nhưng vô cùng ấm áp đó. Chị có tin là đôi lúc tôi vẫn cảm thấy thèm một cuộc sống như của anh trai tôi không? Anh có một công việc rất bình thường, một mức sống cũng rất bình thường, nhưng lúc nào cũng thấy anh yêu đời hết sức: hàng ngày vui vẻ đưa đón vợ đi làm, về nhà xắn tay áo cùng vợ chăm con và tận đến giờ, vẫn không quên chăm sóc em gái. Sinh nhật tôi năm kia, hai anh chị còn mang trọn bộ “Bảy viên ngọc rồng” (được bày trong phòng làm việc - PV) - bộ truyện tôi từng nhịn ăn sáng để mua hàng tuần mà vẫn chưa có được trọn bộ. Cái mơ ước bé nhỏ ấy, có lần tôi buột miệng nói chơi từ nhiều năm trước, vậy mà không hiểu sao tận tới giờ anh vẫn nhớ và đi lùng mua bằng được. Mình cảm thấy hạnh phúc, thì mình sẽ được hạnh phúc, đôi khi chỉ cần bằng những niềm vui nho nhỏ mang tặng cho những người mình yêu mến, thế thôi…
- Vậy mà cũng có nghi ngại rằng: Biết đâu Tăng Thanh Hà chẳng… sướng như mọi người tưởng. Rằng: “Công cuộc làm dâu” một gia đình “danh gia vọng tộc” biết đâu cũng là một cuộc đua “việt dã” mệt mỏi không chừng, vì quá nhiều áp lực?
- Trời ơi sao cái gì mọi người cũng biết, mọi người giỏi quá vậy! (cười)Tiếc là, tôi lại không hay sống cho những điều “biết đâu rằng”, “có lẽ là”… ấy của mọi người mà nhất thiết, phải là những gì do chính tôi cảm thấy, quan tâm. Tôi hạnh phúc hay không, chỉ cần mình tôi biết là đủ. Thực ra, tôi sống đơn giản hơn mọi người tưởng và hạnh phúc gia đình, đôi khi cũng giản dị hơn chúng ta tưởng, để mà chúng ta phải bận tâm quá nhiều đến chuyện của người khác cũng như của chính mình…
Photo: Tuan.Fr - Producer: Dinh Nguyen
Assistant : Ly Binh Son - Stylist: Nancy D
Make up: Tang Thanh Ha (Hung Max), Phillip Nguyen, Pham Anh Khoa (Tu Shark)
Bài: Thư Quỳnh