18 đến với ta nhanh như những cơn mưa rào mùa hạ, khiến trong lòng không tránh khỏi những giây phút thoảng qua cảm giác dè dặt, sợ hãi, hồi hộp và lo âu.
Tạm biệt những ngày dài vô tư, nghịch ngợm của tuổi học trò tươi đẹp mà suốt cả một cuộc đời phải ngoái đầu nhìn lại, không thôi nuối tiếc…
18 tuổi, ta phải tự đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình, dù đúng hay sai, dù dẫn đến kết quả như thế nào…
18 tuổi, ước mơ thật nhiều về hình ảnh của mình trong tương lai, đã bắt đầu thành người lớn, sống có trách nhiệm hơn với bản thân và mọi người xung quanh.
Tuổi 18, đẹp như những ngày còn xanh mãi, chông chênh một thời ngốc xít, tươi trẻ như cây đời đã lớn, bắt đầu đơm hoa, kết trái nhưng cũng đánh dấu cột mốc ta bước đầu trưởng thành.
Có những đêm dài ta thao thức nghĩ suy với ước mơ, hoài bão của mình, mang theo niềm tin lớn và thái độ hăm hở, tự tin rảo bước vào đời, chứa đựng khao khát, ước vọng thực hiện vì ngày mai tươi sáng.
Cũng chính vì vậy, ta muốn ra ngoài, khỏi sự che chở và ôm ấp của cha mẹ, sống tự lập và tung bay nhưng trong những ngày đi thi đại học, ta lại mới thực sự thấu hiểu tình thương yêu vô bờ bến của đấng sinh thành.
Nghe cuộc trò chuyện của cha mẹ với các phụ huynh khác khi dừng chân nghỉ ngơi sau hành trình từ tỉnh lẻ ra thành phố, tìm phòng trọ lại thấy xúc động biết bao!
Mới nhận ra rằng, 18 năm qua, cha mẹ sinh ra, nuôi dưỡng từng bữa ăn, giấc ngủ, học hành nên người, lo lắng mỗi lần nóng sốt, ốm đau, buồn bã khi ta ương bướng cũng chỉ xuất phát từ tình yêu lớn lao ấy.
Tuổi 18, những rung động tình cảm đầu đời như một bài thơ, trong sáng và đẹp đẽ đến vô ngần, chứa đựng bao e ấp, chông chênh giấc mơ một thời thiếu nữ.
Có những lần đợi đi học, đèo nhau qua những con đường nhỏ. Cuốn sổ lặng im trong ngăn bàn, trở thành kết nối trao duyên. Những tin nhắn đơn giản động viên nhau trước mỗi bài kiểm tra, kỳ thi cuối kỳ, đại học...như động lực giúp nhau bước tới.
Đôi bàn tay khẽ chạm còn đó sự xấu hổ, ngại ngùng, mang theo tiếng hẹn ước, cùng thắp sáng giấc mơ giảng đường về ngày mai tươi sáng, chung đôi…
Suốt những ngày dài chờ đợi, thấp thỏm, ăn ngủ không yên khi chờ đợi kết quả. Sự hồi hộp cộng lại trong 18 năm qua cũng chỉ bằng những ngày tháng đấy.
Một chân trời lớn đang rộng mở chào đón ta ở phía trước, những tiếp nối cuộc đời đang chờ ta viết thêm trang. Ta đã lớn, trưởng thành, tự tin bước đi và nỗ lực hết mình trên con đường đã chọn.
Đi xa, để biết yêu thêm những gì đã nhận, trân trọng hơn những gì đang hiện hữu, quan tâm hơn tới mọi người xung quanh và thêm nghị lực để vượt qua những khó khăn, nghịch cảnh trong cuộc sống.
Cho những ai đang và đã đi qua tuổi 18...