Thứ Năm, Ngày 25 Tháng 4 Năm 2024

Khói chiều 30 Tết

Thứ Tư, 21/01/2015 10:30
Khói chiều 30 Tết Như đứa con nằm trong vòng tay mẹ giữa mùa đông giá rét. Tuổi thơ tôi đi qua những chiều xuân thật ấm áp bên bếp lửa hồng. Để rồi từ đó sợi khói trở thành bức hoạ của một vùng quê nghèo giản dị mà thân thương nhất.

 

Dù mơ hồ, kí ức tôi vẫn còn nhớ hình ảnh cha giữa trưa 30 ngồi cưa củi sau bao ngày vất vả chuyện đồng án. Từng đốt củi to, chắc thẳng được dành riêng đốt trong chiều 30 này. Mẹ ngồi gói từng chiếc bánh chưng, bánh tét để chiều đến cả nhà cùng nhau quay quần bên bếp lửa, vừa nấu bánh, vừa đợi đón giao thừa. Với tôi đó là thời gian dài và ấm áp nhất trong năm.


Không gì đẹp bằng chiều cuối năm ngồi nhìn khói trắng. Bóng khói toả ra từ mái tranh nghèo, chạy dài trên mái tranh như thể liếm sạch nỗi cực khổ bao năm quanh quẩn để rồi đưa thẳng về trời tan vào hư không.Giữa không gian ấy khói trở thành dấu hiệu ấm no hay nghèo đói của từng hộ trong làng. Nhìn làng khói ngút ngàn bay lên từ một gia đình nào đó, ta có thể hình dung sự sung túc, no ấm, hạnh phúc sau một năm “gửi mặt cho đất gửi lưng cho trời”.Và cũng có lúc khói nhạt nhoà mỏng manh bay lên như tiếng thở dài của người mẹ mong con đi làm xa chưa về giữa chiều heo heo lạnh.


Vâng ! Khói bốc lên những điều chưa cũ, và đốt những điều vụn gãy để toả lên một màu khói lam chiều xung ấm chốn thôn quê.


Có lần ngồi bên bếp lữa hồng. Nhìn cụ già tóc bạc khói sương đến bên bếp lữa hồng, tay cầm que củi nhỏ đưa lên đốt điếu thuốc trên môi mà tôi như nhìn thấy mắt cụ đang chan chứa một điều u ẩn.


Phải chăng trong làng khói trắng cụ vừa rít vào lồng ngực là cả một nỗi niềm khao khát được như mọi nhà, để rồi sau làng khói được phả ra trên môi là cả một sự khắc khoải ưu tư và chờ đợi...!?


Ký ức ấy không thể quên hình ảnh lủ trẻ trong làng vui đùa cùng khói.Khi sợi khói bay lên trí tưởng tượng của tuổi thơ cũng bay mông lung trong vùng khói ấy, có đứa la to:nào là như tóc ngoại trắng ngần, như hơi thở của cha giữa mùa đông...Tất cả làm đẹp thêm trong mắt trẻ thơ, nhưng riêng tôi khói đã làm tôi thắt lòng vì trong làng khói ấy có hình ảnh của người dân trong làng.


Chìm trong khói chiều 30. Tôi như nghe được sự ngọt ngào và đằm thắm bốc ra từ sau làng khói trắng.Bởi trong làng khói trắng ấy có sợi khói bay lên từ vai mẹ như thở than cho sự lỡ lầm làm áo mẹ sờn vai, hay như hơi nước toả ra trên lưng cha giữa mùa đông giá rét.


Vâng! Khói chiều 30 tết là vậy. Từ đầu làng đến cuối làng khói ngút ngàn trên đầu ngọn tre bãng lãng giữa sương chiều.


Tất cả đã qua rồi một miền quê gian lao cực khổ. Thế nhưng nơi đây cứ chiều 30 tết sợi khói nhỏ nhoi ấy lại hiện về trói chặt bước chân tôi với bao nhiêu thương nhớ. Để trong gió chiều, tôi như gặp bóng mình xưa....


 


NGÔ CÔNG TẤN

Thêm bình luận

Họ tên
Email
Nữ doanh nhân