Trong bài phỏng vấn mới đây trên tờ The Atlantic, CEO Indra K.Nooyi của hãng nước giải khát PepsiCo, bà chia sẻ khá nhiều điều thú vị về bài học cân bằng giữa công việc và cuộc sống nhất đặc biệt là với một nữ doanh nhân.
Bà trở về nhà vào một ngày được chỉ định trở thành chủ tịch công ty và mẹ bà không ấn tượng về điều đó. Bà có thể chia sẻ câu chuyện của mình không?
Đây là câu chuyện cách đây 14 năm. Tôi đang làm việc tại văn phòng. Tôi làm việc rất muộn và chúng tôi đang trong ở giữa thương vụ thâu tóm Quaker Oats. Và tôi nhận được một cuộc gọi lúc 9.30 tối từ vị chủ tịch kiêm CEO đương nhiệm. Ông ấy nói, Indra, chúng tôi đã đi đến quyết định cô sẽ đảm nhiệm chức giám đốc và giữ một vị trí trong ban giám đốc công ty. Tôi đã bị choáng váng bởi nhìn lại nền tảng, điểm xuất phát của tôi và trở thành giám đốc của một công ty được xem là biểu tượng của nước Mỹ, tham dự vào ban lãnh đạo. Tôi nghĩ điều gì đó đặc biệt đã đến với mình.
Vì vậy thay vì ở lại và làm việc tới nửa đêm, điều thường diễn ra trong khoảng thời gian đó bởi tôi có rất nhiều điều phải làm, tôi quyết định về nhà và chia sẻ tin vui cho gia đình mình. Tôi về nhà khoảng 10h, lái xe vào gara, và mẹ tôi đang ngồi chờ tôi trên bậc cửa. Tôi nói, “Mẹ, con có một tin tuyệt vời dành cho mẹ.” Bà ấy đáp lại, “Hãy để tin ấy lát nữa. Con có thể ra ngoài và mua một ít sữa không?”
Tôi nhìn vào gara và dường như chồng tôi đang ở nhà. Tôi đáp, “Chồng con về nhà lúc mấy giờ ạ?”. Mẹ tôi trả lời “8 giờ tối”. Tôi hỏi lại, “Tại sao mẹ không bảo anh ấy mua sữa?”. “Nó hơi mệt”. “Vâng. Chúng ta có 2 người giúp việc trong nhà. Sao mẹ không bảo họ đi mua?”. Bà ấy đáp, “Mẹ quên”. Bà ấy nói với tôi rằng hãy đi mua sữa, chúng ta cần nó cho bữa sáng. Như một đứa con vâng lời, tôi ra ngoài đi mua đồ và nhanh chóng trở về nhà.
Tôi ném chúng lên giá và nói, “Con có một tin tuyệt vời dành cho mẹ. Con vừa mới được bổ nhiệm làm giám đốc và có mặt trong ban giám đốc. Và tất cả những gì mẹ muốn con làm là đi ra ngoài và mua sữa về. Mẹ có làm sao không vậy?”
Và bà ấy đáp lại lời tôi, “Để mẹ giải thích một số thứ cho con. Con có thể là giám đốc PepsiCo. Con có thể ngồi trong ban giám đốc. Nhưng khi con bước vào ngôi nhà này, con là vợ, là con gái, là con dâu và là một người mẹ. Con là tất cả những vị trí đó. Không ai có thể thay thế điều này. Vì vậy hãy để cái "vương miện" hào nhoáng chết tiệt kia ngoài gara. Và đừng mang nó vào nhà. Con biết là mẹ không bao giờ nhìn nó đâu.”
Ý kiến của bà về việc phụ nữ có thể có tất cả mọi thứ?
Tôi không nghĩ rằng phụ nữ có thể có tất cả. Chúng tôi giả vờ rằng mình có tất cả, rằng chúng tôi có thể có tất cả. Tôi và chồng tôi kết hôn đã 34 năm. Và chúng tôi có 2 cô con gái. Và mỗi ngày bạn phải ra quyết định về việc liệu bạn sẽ là một người vợ hay một người mẹ, trong thực tế, nhiều lần trong ngày bạn phải đưa ra những quyết định đó. Và bạn phải lựa chọn nhiều người giúp đỡ bạn. Chúng tôi lên kế hoạch cho cuộc sống một cách tỉ mỉ, làm hết sức trên cương vị cha mẹ tốt. Nhưng nếu bạn hỏi con gái tôi, tôi không chắc chúng sẽ nói rằng tôi là một người mẹ tốt. Tôi không chắc chắn điều đó. Và tôi cố gắng thử mọi cách để ứng biến với điều này.
Tôi sẽ kể với bạn một câu chuyện xảy ra với con gái tôi khi nó học tại trường Catholic. Mỗi sáng thứ 4, chúng có cuộc gặp cà phê lớp với những bà mẹ. Bằng cách nào tôi có thể rời khỏi đó lúc 9h mỗi sáng thứ tư? Và tôi đã bỏ lỡ phần lớn các buổi cà phê này. Con gái tôi về nhà vào buổi tối và đem cho tôi một danh sách các bà mẹ không tham dự. Con bé nói: “Mẹ, Mẹ không ở đó”.
Một vài lần đầu tiên tôi chết lặng với tội lỗi của mình. Nhưng tôi đã phát triển các kỹ năng ứng biến. Tôi đã gọi đến trường và nói “cho tôi danh sách những bà mẹ không tham dự”. Và khi con bé về nhà buổi tối nó nói, “Mẹ đã không ở đó, mẹ không ở đó.”
Và tôi nói, “à, Cô Redd không ở đó, cô So cũng thế. Và mẹ không phải bà mẹ tồi duy nhất”.
Bạn biết đây, bạn phải thích nghi, bởi nếu không bạn sẽ chết bởi cảm giác tội lỗi. Quan sát của tôi cho thấy, đồng hồ sinh học và đồng hồ sự nghiệp hoàn toàn xung đột với nhau khi bạn có con và bạn phải xây dựng sự nghiệp. Cũng giống như việc bạn cần tăng sự quản lý cấp trung với con bạn khi chúng là những thiếu niên, chúng cần bạn cho những năm tháng thiếu niên.
Và chồng bạn dường như cũng trở thành một thiếu niên, anh ấy cần bạn. Bố mẹ bạn cũng cần bạn bởi họ đang già đi. Bạn có thể làm gì? Chúng tôi không thể có tất cả. Thứ bạn cần là cơ chế ứng biến. Đào tạo mọi người tại nơi làm việc. Đào tạo ngay cả gia đình để gia đình bạn rộng mở hơn.
Khi tôi làm tại PepsiCo, tôi đi công tác rất nhiều và khi các con tôi còn bé, đặc biệt là con út, chúng tôi có quy định nghiêm khắc khi chơi Nintendo. Con bé gọi đến văn phòng và không quan tâm đến tôi đang ở Trung Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ hay bất cứ đâu. Nó hỏi lễ tân “Cháu có thể nói chuyện với mẹ cháu không ạ?”. Mọi người đều biết đó là con gái tôi. Cô lễ tân đáp lại, “À, Tyra, cô có thể giúp gì cho cháu?”
“Cháu muốn chơi Nintendo.”
Và cô ấy sẽ đạt ra một số câu hỏi. “Cháu đã hoàn thành bài tập về nhà chưa?”… Con bé hoàn thành các câu hỏi và sẽ được trả lời “được rồi, cháu có thể chơi Nintendo nửa giờ”. Sau đó cô lễ tân sẽ để lại cho tôi một tin nhắn” Tyra gọi lúc 5h. Đây là chuỗi các câu hỏi tôi đã đạt ra. Tôi đã cho phép cô bé.” Nó dường như là một sự quản lý gián tiếp của tôi.
Nhưng nếu không làm vậy, không phát triển các kỹ năng ứng biến với thư ký của bạn, với văn phòng, với mọi người xung quanh bạn, nhiều thứ không thể làm việc. Bạn biết đấy, ở nhà làm mẹ là một công việc toàn thời gian. Là một CEO là 3 công việc toàn thời gian gộp lại trong một. Bằng cách nào bạn có thể điều chỉnh được tất cả?
Bạn cần có kỹ năng ứng biến trong mọi tình huống và phát triển chúng để mọi người xung quanh có thể hỗ trợ bạn.