Tôi không có ý định lừa dối anh, tuy nhiên, quả tình, tôi mặc cảm về ngoại hình của mình. Mọi người thường bảo tôi là cô gái tốt, ngoan ngoãn, sống biết điều và có trình độ. Nhưng từ ngày lớn lên đến giờ, tôi chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi rằng mình xinh xắn. Hơn ai hết tôi tự ý thức được ngoại hình của mình. Đó cũng là lí do khiến tôi rất mặc cảm và tự ti.
Sau khi học xong ra trường, tôi bắt đầu chú ý làm đẹp hơn. Tôi học cách trang điểm để che đi những khiếm khuyết trên gương mặt mình. Thú thật da tôi bị mụn lâu ngày rồi thành sẹo rỗ, các đường nét trên gương mặt cũng không được ưa nhìn cho lắm. Tuy nhiên vì biết cách trang điểm nên trông tôi cũng không đến nỗi nào. Dần dần, cũng có một vài chàng trai theo đuổi tôi.
Vì biết cách trang điểm nên trông tôi cũng không đến nỗi nào. Dần dần, cũng có một vài chàng trai theo đuổi tôi. (Ảnh minh họa)
Sau rất nhiều những đắn đó, cân nhắc, tôi quyết định chọn yêu anh. Một phần là vì anh hiểu tôi nhất, chân thành và tử tế. Hơn nữa ngoại hình của anh cũng chỉ tầm tầm, không quá đẹp. Tôi không đủ tự tin để yêu một người đàn ông quá nổi trội về nhan sắc khi mà mình không xinh.
Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra khá êm đềm, được khoảng 8 tháng thì tôi bắt đầu theo anh về ra mắt. Một lần nữa, nỗi lo về sự đánh giá của mọi người lại khiến tôi trăn trở. Anh bảo nếu lần ra mắt này thành công, có thể cuối năm nay chúng tôi sẽ cưới.
Tôi chuẩn bị mọi thứ khá kĩ lưỡng, nhất là ngoại hình. Tôi cố gắng trang điểm sao cho mình ưa nhìn nhất có thể. Tôi không mong mọi người khen tôi xinh đẹp nhưng chí ít cũng đừng có bị chê xấu xí quá là được. Vậy mà, cơn ác mộng của tôi đã đến thực sự.
Về nhà anh ra mắt, tôi thực sự lo lắng cho ngoại hình của mình (Ảnh minh họa)
Bữa ăn tối xong xuôi, mọi thứ khá tốt đẹp thì bỗng đâu đứa cháu nhỏ của nhà anh từ trên cầu thang làm rơi cả hộp sữa tươi lên đầu tôi. Cả nhà thấy thế cuống cuồng xin lỗi. Mẹ anh còn đon đả giục tôi vào nhà tắm để rửa mặt, thay đồ. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng phải làm theo.
Sau một hồi kì cọ, gột rửa, tôi lo lắng khi nhìn gương mặt mình trong gương. Bao nhiêu lớp phấn bong ra hết, gương mặt mộc của tôi lộ ra một cách chân thực. Tôi biết mọi người sẽ cảm thấy bất ngờ vì trông tôi quá khác biệt. Nhưng đến lúc này, tôi còn cách này để trốn chạy…
Tôi quyết định bước ra ngoài và đối diện với mọi điều. Dù sao cũng phải làm thế mà thôi… Đúng như những gì tôi hình dung, mẹ anh, bố anh rồi hai anh chị đều nhìn tôi ngỡ ngàng. Thái độ của mọi người khác hẳn lúc ban đầu. Tự nhiên tôi cảm thấy xấu hổ, ê chề, đời người con gái không có nhan sắc thật sự là một thiệt thòi.
Tôi đã hi vọng sẽ có một động thái tích cực, hi vọng gia đình anh nhìn vào sự nỗ lực và những phẩm chất tốt của tôi để mà đón nhận. Nhưng 1 tuần trời qua đi, không thấy bạn trai chủ động liên lạc nhiều, tôi đã phần nào đoán được. Cho tới hôm qua, anh nhắn tin chia tay với tôi vì lí do gia đình không ủng hộ mối quan hệ này.
Hôm qua, anh nhắn tin chia tay với tôi vì lí do gia đình không ủng hộ mối quan hệ này. (Ảnh minh họa)
Cố bỏ qua mọi sĩ diện tôi điện thoại anh. Giọng anh nói rất nhỏ trong khi tiếng những người bên ngoài tôi nghe rõ mồn một: “Thôi, cứ dứt điểm chia tay đi. Tưởng thế nào chứ xấu thế thì không được đâu. Đàn bà con gái gì mà nhìn không vừa mắt điểm nào. Nó thì cũng tốt thôi nhưng xấu thế thì chán lắm. Thời đại này ai ai cũng trọng hình thức, lấy vợ xấu thế người ta cười cho vào mặt ấy chứ…”
Những âm thanh đó cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi lặng lẽ cúp điện thoại sau khi chấp nhận lời đề nghị chia tay của anh. Cuộc tình này ra đi, điều khiến tôi buồn nhất không phải là mất đi người đàn ông đó. Nếu anh yêu tôi thật lòng thì đã không màng đến ngoại hình. Có lẽ tình yêu anh dành cho tôi chưa đủ lớn.
Nhưng liệu có người đàn ông nào chấp nhận con người tôi mà không phải vì tôi xinh hay xấu?